Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 18: 18: Thù Này Không Trả Tôi Đổi Tên




Sau một đêm cuồng nhiệt Đổng Văn Văn mơ hồ tỉnh dậy, nhưng cả cơ thể cô lúc này dường như không thuộc về mình nữa, đau nhức mệt mỏi khó tả, bỗng trong đầu cô ong lên một tiếng, nhớ ra những hình ảnh trước khi mất đi ý thức kia, mau chóng ngồi dậy vén chăn cúi xuống nhìn thân thể của mình.



Không nhìn tới không đau lòng, trên người cô đâu cũng là những dấu xanh tím chói mắt kia, hai bên khóe mắt Văn Văn chảy ra những dòng lệ, cô thực sự đã bị tên mập kia làm nhục rồi.



Lòng cô lúc này mang theo sự tang thương, nghĩ tới mẹ mình càng thêm đau lòng, muốn sống thật tốt thay mẹ nhìn ngắm thế giới ngoài kia, nhưng sao cuộc đời lại bạc đãi hành hạ cô đến cùng cực thế này, thân thể bẩn thỉu nhơ nhuốc này cô của muốn gột sạch đi.1

Đổng Văn Văn ghét bỏ, chạy vội vào nhà tắm, đứng dưới dòng nước lạnh xả lên thân thể mình, không ngừng cào mạnh hủy hoại chính bản thân mình.



Âu Thời Phong sáng sớm thức dậy, thấy Đổng Văn Văn vẫn còn mệt mỏi ngủ say, nên đi ra ngoài giải quyết chút việc, lúc quay vào trên giường đã không thấy người ở đó, anh hoảng sợ định chạy đi kiếm người, thì nghe thấy tiếng nước chảy từ trong nhà tắm phát ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới ghế ngồi xuống chờ cô ra ngoài, nhưng ngồi chờ mãi một lúc lâu, không thấy Đổng Văn Văn bước ra, Âu Thời Phong mới nghi hoặc đi tới cửa nhà tắm gọi cửa.



"Văn Văn."

"Văn Văn."



Âu Thời Phong liên tục đập tay lên cửa nhưng không thấy ai trả lời, lúc này mới nhớ tới bản thân cũng quá vô tâm rồi, một người con gái thức dậy biết mình bị cướp đi sự trong trắng sẽ rất đau lòng, thật trí nghĩ quẩn, anh dùng chân liên tục đạp mạnh vào cửa, sau một hồi cuối cùng cũng thành công phá được người xông vào, cảnh tượng trước mắt làm anh hoảng loạn, Đổng Văn Văn ngồi dưới vòi nước, khắp cơ thể nơi đều là vết thương, cả người cô nhợt nhạt nhắm mắt ở đó, yếu ớt đến đáng thương.



Anh nhanh chóng tới, dùng khăn tắm quấn lên người Đổng Văn Văn, nhanh chóng bế cô lên chạy nhanh ra ngoài, lúc này anh mới biết mình từ lúc nào không hay đã yêu cô gái có chút hoang dại này rồi, yêu càng nhiều càng sợ mất đi, anh điên cuồng phóng xe nhanh trên đường, chỉ sợ muộn một giây sẽ không được nhìn thấy cô ấy nữa.



"Bác sĩ, nhanh cứu cô ấy."

Một người đàn ông, ôm trên tay một người phụ nữ đang quấn chiếc khăn tắm trên người, cứ thế chạy nhanh vào phòng cấp cứu.



Sau khi bác sĩ kiểm tra tình hình liền bảo Âu Thời Phong ra bên ngoài ngồi chờ.




Nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt Âu Thời Phong tay liên tục đấm lên tường tự trách, anh mất trí rồi đáng lẽ đêm qua nên đưa cô tới bệnh viện có phải sẽ không có việc như thế này xảy ra.



"Cạch."

Nghe thấy tiếng cửa phòng phẫu thuật mở ra, Âu Thời Phong mau chóng đi tới: "Bác sĩ cô ấy sao rồi."

"Anh là người nhà bệnh nhân?"

"Vâng, tôi là người nhà cô ấy."

Bác sĩ nhìn Âu Thời Phong quan sát một hồi mới lên tiếng: "Cô ấy bây giờ đã ổn, chỗ đó bị rách, chúng tôi đã xử lý rồi, anh nên chăm sóc cô ấy chu đáo, thường những người như vậy sẽ bị ảnh hưởng tâm lý."

Bác sĩ nói xong cúi người rời đi, theo những vết thương trên người bệnh nhân để lại bọn họ đoán cô gái này bị hãm hiếp, nên mới thành ra như vậy.



Âu Thời Phong nghe xong không biết để mặt đi chỗ nào, chờ một lúc sau, Đổng Văn Văn được di chuyển sang phòng hồi sức, anh mới dè dặt đi vào, ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, liên tục nói tiếng xin lỗi.






"Âu tổng có phải là anh không?" Đổng Văn Văn tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt của Âu Thời Phong, có chút không tin tưởng, chẳng lẽ cô lại mong mỏi anh tới cứu mình như vậy, mà sinh ra ảo giác.



"Đổng Văn Văn, em tỉnh rồi, anh xin lỗi" Âu Thời Phong thấy vẻ mặt kinh hãi của cô, trong tim lại nhói lên đau đớn, nghĩ cô là vì hôm qua cùng anh nên mới thành ra như vậy, đi tới gần ánh mắt đau lòng dè dặt chạm tay lên khuôn mặt của Đổng Văn Văn.



Đổng Văn Văn thấy anh lại như vớ được sợi dây cứu vớt sinh mệnh mình, choàng hai tay lên ôm chặt lấy cổ anh, nhìn thấy anh khiến cô yên tâm hơn: "Âu tổng anh tới sớm thì tốt rồi." Giá như anh tới sớm hơn, cô đã không bị tên mập kia chà đạp thân thể này.



"Âu tổng lúc anh đưa em về đây, có thấy..." Cô rất muốn hỏi anh có thấy mình bẩn không? nhưng lại không sao nói ra được.



"Văn Văn, chuyện hôm qua anh xin lỗi."

"Sao anh lại phải xin lỗi em? là em nên cảm ơn anh mới đúng, không có anh em sẽ không ra đó nổi." Nghĩ tới ngày ngày đều bị bọn chúng tiêm thuốc rồi hành hạ, cô lại cảm thấy run sợ.



Trước giờ cô rất mạnh mẽ, mọi chuyện xảy ra đều suy nghĩ tích cực, nhưng đối với chuyện mấy ngày qua lại yếu ớt như vậy, cô cũng là một cô gái chỉ vì không có người bảo vệ nên mới tự gồng mình lên.



"Văn Văn, em đi đâu vậy?" Tự dưng Văn Văn thoát ra khỏi vòng tay của Âu Thời Phong, giằng lấy kim chuyền nước trên tay mình, xuống giường.





"Anh nói cho em biết tên mập ú ấy ở đâu? em muốn đi giết chết hắn ta."

Âu Thời Phong nhìn hành động Đổng Văn Văn, loáng thoáng hiểu ra chuyện cô nghĩ trong đầu, anh thở dài đưa tay giữ lấy cô, ôm chặt trong vòng tay mình: "Văn Văn, hôm qua lúc anh tới, em chưa sao cả, chuyện kia là tại anh, là anh không tốt khiến em sợ hãi."

Đổng Văn Văn nghe lời anh nói mới dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Âu Thời Phong, lục lọi suy nghĩ trong đầu, cô sau khi bị tiêm thuốc không còn nhớ một cái gì nữa, tỉnh dậy chỉ thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, khắp thân thể đều là dấu vết hoan ái để lại.



Nếu là Âu Thời Phong, còn tốt hơn gấp nghìn lần so với tên kia, hơn nữa chính cô lúc đầu cũng đã tìm cách chủ động bày kế để được tiếp cận anh, trong đầu nghĩ đến những việc mà Bạch Văn Linh đã làm, Đổng Văn Văn nghiến răng căm thù, đưa tay ôm chặt lấy eo Âu Thời Phong.



Âu Thời Phong đưa cô xuống giường ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh cô, bắt đầu kể lại tình hình mọi việc tốt qua cho cô nghe.



"Âu tổng, em không trách anh, sáng nay em cứ nghĩ là hắn, nếu là anh em sẽ không sợ hãi tới vậy." Hóa ra lúc cô sắp không kìm chế được bản thân, anh đã tới kịp thời, cứ nghĩ trên đời này sẽ chẳng ai nhớ tới mình nữa, Kiều Tuyết quen được một người bạn như chị ấy, coi như đời này của cô sống không uổng rồi..