Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 31: 31: Em Làm Tôi Rất Thất Vọng




Hai người ở bên cạnh nhau, nhưng lại giống như ở cách xa nhau cả một vòng trái đất là cảm giác thế nào? Không gian trong chiếc xe bỗng trở lên ngột ngạt đến khó thở, một người thì chìm vào những suy tư của riêng mình, người còn lại thì cúi đầu lặng im đến thở còn phải đè nén, không dám kinh động tới người bên cạnh.1

Đổng Văn Văn suốt cả quãng đường luôn chờ đợi một câu nói của Âu Thời Phong, nhưng tới lúc này đây cô lại rất sợ một khi tất cả mọi việc trước kia đều phơi bày trước anh, lúc đó anh ấy sẽ cứ thế không còn muốn gặp lại cô nữa.



"Văn Văn chúng ta đã có rất nhiều thời gian bên nhau, tôi vẫn luôn mong chờ em sẽ mở lòng mình ra, nói hết tất thảy mọi chuyện của em cho tôi biết, nhưng em lại dùng cách này coi tôi giống như những người khác."

Hôm nay Văn Văn rất xinh đẹp, lúc bước lên sân khấu cô ấy giống như một đóa hoa dại kiêu ngạo, đem theo phần quyến rũ hoang dã khiến tim anh xao xuyến, không tự chủ được mà quyến luyến dán chặt vào.



Những bông hoa đẹp đến vô thực này, lại làm anh có cảm giác, bản thân mình chưa bao giờ thực sự nắm được cô ấy trong tay, anh luôn nghĩ mình thông minh, có đôi mắt tinh thường có thể nhìn thấu trái tim người khác, hóa ra ngay từ đầu đã bị người phụ nữ này giăng bẫy mà không hề hay biết gì.



"Ngoài việc không nói cho anh biết, em là đứa con gái bị Bạch Ngạn ruồng bỏ ra, mọi thứ đều là sự thật, em không có lời nào để biện minh cho hành động của mình, bởi chính em đã có lỗi với anh."



Đúng là bọn họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng làm sao cô có thể nói ra tất cả những việc mình làm đều có mục đích, lúc đầu tìm cách tiếp cận anh trái tim mang theo nhiều tổn thương, chưa bao giờ nghĩ tới ngày sự thật được phơi bày bản thân lại cảm giác mất mát như vậy.



Nhưng đối với cô mẹ vẫn là trên hết, dù biết là bản thân đã đi quá xa nhất quyết không muốn quay lại.





Chỉ là không ngờ anh lại cứ như vậy muốn hủy hôn với Bạch Văn Linh, thì ra tất cả mọi việc Âu Thời Phong từng nói với cô đều là thật lòng, người cực đoan mưu mô chỉ có mình cô.



"Em làm tôi thực sự rất thất vọng."


Âu Thời Phong ánh mắt hiện lên tia kiên định, nhìn vào khoảng tĩnh lặng bên ngoài cửa kính xe, anh nói tối nay bảo vệ cô không phải là muốn tha thứ cho cô, mà anh chỉ muốn giữ lời hứa không để ai làm cô tổn thương của mình, nhưng đây là lần cuối cùng, từ giờ về sau anh sẽ không quan tâm cô nữa, bọn họ đi đến đây thôi, giống như hai người xa lạ, mọi kí ức trước kia coi như không tồn tại, chưa có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, cứ như vậy đường ai lấy đi.



Chiếc xe cứ thế lạnh lùng hòa mình vào bóng đêm, giống như chủ nhân của nó từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Đổng Văn Văn lấy một lần, sự ấm áp ôn nhu đó của anh không thể giành cho mình cô được nữa rồi.



Biết trước là bọn họ sẽ chẳng có kết cục tốt, sớm muộn cũng phải rời xa, hai trái tim cùng hướng về một chỗ nhưng lại khiến cho đối phương nhầm tưởng bản thân chưa bao giờ thật lòng.



Đổng Văn Văn đứng dưới căn hộ chung cư cao cấp mà Âu Thời Phong đã thuê cho mình, lưỡng lự không muốn đi vào.



Cô đi tới chiếc ghế đá bên cạnh khuôn viên ngồi xuống, hứng chịu từng cơ gió buốt lạnh.





Chiếc váy mỏng manh trên người làm cả cơ thể cô trở lên tím ngắt.



Nhưng Văn Văn lúc này lại chẳng quan tâm bởi so với bên ngoài trái tim cô còn lạnh lẽo hơn.



Khiến bọn họ mất mặt, tức giận, những lời ấm ức bao nhiêu năm qua cũng đã nói ra, mọi chuyện diễn ra theo đúng ý nguyện, mà sao cô vẫn cảm thấy trong lòng có tảng đá đang đè nặng, mọi chuyện năm xưa giống như nước chảy mây trôi, quá khứ đã qua chẳng thể cứu vãn được nữa, dù có giết chết bọn họ cũng chẳng thể mẹ cô sống lại.




Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, hàng vạn những ngôi sao sáng lấp lánh kết thành những dải ngân hà đẹp mắt, người cô đơn đứng giữa cảnh đẹp sầu lại sầu thêm.



Đổng Văn Văn thu mình ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy hai chân của mình, tự an ủi bản thân.




Kiều Thiếu từ cửa bước vào len qua đám người đang nhảy nhót không biết điểm dừng ở ngoài kia, hướng tới bên cạnh người đàn ông đang buồn bã liên tục nâng ly rượu trong tay lên uống cạn, giọng mang theo vẻ trêu đùa lên tiếng: "Thời Phong sao vậy hôm nay không ở bên cạnh cô tình nhân bé nhỏ kia, mà lại có nhã hứng mời tôi ra đây uống rượu thế này."

Âu Thời Phong quay sang nhìn Kiều Thiếu bằng ánh mắt ghét bỏ, anh mời cậu ta tới đây để uống rượu chứ không phải để cậu giễu cợt mình.





"Tôi chưa bao giờ coi cô ấy như tình nhân, còn nữa nếu cậu không muốn uống rượu thì có thể về, đừng đứng đó nói nhảm."

"Tôi không nói nữa là được chứ gì? Cho tôi thêm một chai như cậu ta nữa." Lần đầu tiên Kiều Thiếu thấy Âu Thời Phong có biểu hiện mang đầy tâm sự thế này, chẳng lẽ cậu ta biết yêu rồi sao? Anh ta như bắt được vàng quay sang nhìn chằm chằm người bên cạnh tìm tòi đáp án, còn gì thú vị hơn là một người mang trái tim sắt đá rung động vì một người phụ nữ chứ.



Vợ sắp cưới của Âu Thời Phong chỉ giống như vậy trang trí, hoặc cao hơn nữa là hôn nhân vì lợi ích, vậy chỉ có cô gái tên Văn Văn làm ở quán bar kia mà thôi, không biết cô gái nhỏ kia có ma lực gì, khiến công tử hào môn trở lên đa tình?

Âu Thời Phong cũng chẳng hiểu bản thân bị làm sao nữa? Những cô gái trước kia đi qua đời anh đều rất mờ nhạt chẳng đáng bận tâm tới, chỉ duy nhất mình cô từ đầu tới cuối đều khiến anh quan tâm chú ý, cũng chỉ có mình cô đặc biệt khiến trái tim anh mệt mỏi.



Phụ nữ bên anh chưa bao giờ thiếu cả, là Đổng Văn Văn tự chọn cho mình con đường này, nhớ tới nụ cười, giọng điệu ngoan ngoãn của người phụ nữ đó bàn tay Âu Thời Phong vô thức nắm chặt lại..