Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 41: 41: Bất Chấp Tất Cả




Ngọc Diêu Diêu thời gian gần đây không biết chồng và con gái làm việc gì bận rộn mà cả ngày không thấy bóng dáng mặt mũi ở đây cả, một mình bà ta ở trong căn nhà vắng vẻ liên tục thở dài vì cô đơn.



"Văn Linh con đi đâu, mà cả đêm qua không về vậy?" Ngọc Diêu Diêu đang ngồi ở bàn tiếp khách thấy con gái trở về vui mừng chạy tới hỏi han.



"Con ra ngoài có việc, mẹ đừng quan tâm nhiều làm gì." Bạch Văn Linh mệt mỏi đáp lại mẹ vài câu, sau đó đi lên trên phòng.



Lão già Thạch Lâm kia càng ngày càng khó chiều, liên tục đòi hỏi này nọ khiến cô ta khó chịu, một người đàn ông già như vậy rồi lấy đâu ra cái thứ tinh lực dồi dào hành hạ cô ta suốt cả một đêm.1

Ngọc Diêu Diêu nhíu mày nhìn con gái, vừa rồi bà ta để ý thấy trên cơ thể Bạch Văn Linh có rất nhiều dấu vết thâm tím, bà ta là người từng trải nhìn qua là biết thứ đó là cái gì.



Trước kia Bạch Văn Linh đâu có như vậy, dù có đi ra ngoài chơi bời đêm cũng sẽ trở về nhà, không như bây giờ nói đi là đi luôn.



"Ông này! Văn Linh con bé dạo này tôi cứ cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ, người đàn ông mà nó đang quen là người như thế nào?"

Buổi tối Bạch Ngạn trở về nhà, Ngọc Diêu Diêu mang nước vào phòng làm việc cho ông ta, không rời đi ngay mà nán lại dò hỏi.



Bạch Ngạn quát lớn: "Lắm chuyện, bà quan tâm nhiều làm cái gì, ở nhà rảnh quá rỗi hơi à?"1

Ông ta bây giờ công việc đè nặng lên đầu, mọi thứ đều không theo ý mình tính tình lúc nào cũng bực dọc cáu gắt, Ngọc Diêu Diêu đã không giúp được gì cho ông ta còn ở đây lắm chuyện làm phiền.





"Tôi chỉ là...Chỉ là sợ Văn Linh." Thấy Bạch Ngạn trừng mắt bà ta không dám tiếp tục nói nữa, nuốt xuống cảm xúc khó tả lúc này trong người khe khẽ đi ra khỏi phòng.



Bà ta ham vinh hoa phú quý, danh lợi nhưng âu cũng là một người mẹ, chỉ sợ con gái mình chịu thiệt gặp phải người đàn ông không tốt.



Mà hỏi ai cũng không chịu nói cho bà ta biết đối tượng Văn Linh đang quen là ai, gia cảnh thế nào có tốt với con bé không?

"Bố con vào được không?" Bạch Văn Linh từ sáng tới giờ đều ở trên phòng, lúc này mới đi xuống tìm Bạch Ngạn.





"Con vào đi." Trước mặt Bạch Ngạn đống giấy tờ chất cao như núi, chỉ còn thấy được một phần đầu tóc ngả bạc của ông ta thấp thoáng đằng sau.



"Việc ta dặn con đã hỏi Thạch Lâm chưa? Ông ta nói thế nào?" Bạch Ngạn cầm lấy một chồng hồ sơ để để sang bên cạnh, hở ra chỗ trống thuận tiện nói với Bạch Văn Linh.



"Con cảm thấy ông ta mọi chuyện đều ậm ờ khó đoán, bố có chắc chắn ông ta giữa đường sẽ không phản bội chúng ta chứ?" Lúc mới đầu là Bạch Văn Linh nhắm tới ông ta dùng mọi cách để tiếp cận, ở bên ông ta một thời gian mới thấy ngoài háo sắc ra lão ta chính là một tên bỉ ổi.



"Yên tâm, không phải bố con ta đang nắm trong tay chứng cứ có thể khiến ông ta mất trắng tất cả sao, con chịu khó thêm một thời gian nữa lúc đó chúng ta sẽ có mọi thứ trong tay." Bạch Ngạn nghĩ tới tương lai nắm trong tay tất cả mọi thứ, trong lòng lại sung sướng.



"Dạ." Bạch Văn Linh nhìn đồng hồ trên tay, lão già kia hẹn cô ta 11 giờ tới khách sạn gặp mặt, thấy đã sắp đến giờ liền chào Bạch Ngạn.





Bạch Văn Linh lúc này chỉ mong sao có thể kết thúc nhanh chuyện này một chút, chung đụng với ông ta khiến cô ta phát tởm.



"Cốc cốc."

"Cạch."

"Văn Linh hôm nay tôi nhất định phải phạt em, để tôi chờ đợi lâu đến vậy."

Thạch Lâm trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm để lộ chiếc bụng phệ trần trụi ra bên ngoài, đôi mắt đầy thèm khát dán mắt vào các bộ phận trên cơ thể Bạch Văn Linh.



"Thạch tổng, người ta bị tắc đường mà." Bạch Văn Linh ôm lấy Thạch Lâm giọng ngọt ngào kề sát bên tai ông ta.



"Phải phạt cho em nhớ, lần sau không phạm lỗi nữa."

Sau lời nói của ông ta căn phòng bắt đầu diễn ra hình ảnh đặc sắc, cả người ông ta ép sát Bạch Văn Linh vào bức tường cứng cáp, bàn tay cầm lấy một chân cô ta nhấc lên cao...!


"Thạch tổng cô ta anh định xử lý thế nào?" Đầu tóc Bạch Văn Linh có chút tán loạn, đầu tựa lên ngực Thạch Lâm tay ở trên ngực ông ta vẽ vòng tròn nhỏ.



"Không phải vì em ghen nên mới muốn cô ta biến mất đấy chứ?"

Dục vọng trong người Thạch Lâm lần nữa bị Bạch Văn Linh khơi dậy, cúi xuống gặm cắn trên mặt cô ta, trước kia cô ta là vợ chưa cưới của Âu Thời Phong ai chẳng biết, đa phần là bị người phụ nữ kia cướp mất đàn ông nên mới sinh ra thù hận.





"Người ta bây giờ chỉ ghen với những người phụ nữ bên cạnh anh thôi, cô ta biến mất đối với chúng ta rất có lợi."

Bạch Văn Linh không thừa nhận trước mặt ông ta, nhưng trong lòng chính là như vậy, tại sao Đổng Văn Văn kia lại có được người đàn ông hoàn mỹ như Âu Thời Phong, còn cô ta lại phải nhục nhã hầu hạ ông ta?

...!

"Âu tổng em muốn đi làm." Đổng Văn Văn nhích người ra khỏi vòng tay Âu Thời Phong, đã mấy hôm chưa được tới quán bar làm việc, Kiều Tuyết thì liên tục gọi điện qua thúc giục nếu ngày mai còn không tới e rằng sẽ không giữ nổi công việc này.



"Không cho đi." Âu Thời Phong ôm lấy Đổng Văn Văn chỉnh lại vị trí, để cô nằm sấp trên người mình, nhất quyết không cho cô tới cái nơi kia làm việc.



"Không đi sẽ bị đuổi việc đấy." Cô mếu máo cúi xuống cắn mạnh lên ngực anh phản đối, làm gì có cái kiểu bạn trai như Âu Thời Phong chứ, cả ngày chỉ muốn cô ở yên trong nhà chờ mình, thật vô lý.




Âu Thời Phong cảm giác trên ngực mình đau nhói, cả mặt nhăn lại giữ chặt lấy hai má Đổng Văn Văn.



"Càng hay anh nuôi em."

Đêm thanh gió mát là lúc thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương, mà Đổng Văn Văn lại muốn đi làm, để anh giường đơn gối chiếc sao có thể chịu đựng được.



"Mẹ em ở bên Bạch Ngạn từ lúc nghèo khó đến khi ông ta thành đạt còn bị phản bội, anh có thể yêu em được bao lâu, em không muốn khi anh rời đi bản thân sẽ chật vật." Đổng Văn Văn ngẩng mặt lên nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, nói ra những điều mà mình đang sợ hãi, bị phụ thuộc vào một người là thứ rất đáng sợ.



"Văn Văn tin tưởng anh." Âu Thời Phong ôm theo Đổng Văn Văn ngồi dậy, dùng sự chân thành của mình đặt trong lời nói, anh không dám nhận bản thân là một người đàn ông tốt, nhưng anh hiểu trái tim của mình ra sao, một khi đã nhật định một người cả đời này cũng chỉ có thể chứa duy nhất người đó.




Cô rất muốn tin tưởng anh, lại khó có thể mà tin tưởng được thời gian, giờ đây khi bọn họ vẫn còn những cảm xúc mãnh liệt coi nhau là tất cả, 5 năm hay 10 năm nữa thì sao, ai có thể chắc chắn đây.





Đổng Văn Văn chủ động hôn lên môi Âu Thời Phong, cô không muốn nghĩ nữa, dành nửa đời toan tính đã mệt mỏi lắm rồi, mặc cho số phận định đoạt đi.



"Thời Phong tắt điện đi được không?" Ánh sáng của đèn điện làm Đổng Văn Văn ngượng ngùng, bắt lấy bàn tay đang định cởi chiếc áo cuối cùng trên người cô lại.



"Chờ anh." Âu Thời Phong rời ra khỏi người Đổng Văn Văn vội vàng đi tới cửa tắt điện, sau đó dùng chút ánh sáng ít ỏi của ánh trăng bên ngoài lần trở về chỗ cũ.



"Ngày mai dọn đồ theo anh trở về nhà nhé!" Sau cơn tình ý mê loạn, Âu Thời Phong thì thầm bên tai Đổng Văn Văn.



Đổng Văn Văn đang suy nghĩ tới một vấn đề quan trọng, nên chẳng nghe thấy Âu Thời Phong vừa nói cái gì cả.



"Âu Thời Phong vừa rồi anh có dùng biện pháp an toàn không đấy?"

"Không có." Anh thật thà trả lời, mấy ngày qua anh có bao giờ dùng đâu, sao tự nhiên cô ấy lại nhớ ra để hỏi?

"Lần sau anh còn như vậy nữa thì đừng mong động vào em." Đổng Văn Văn nhẩm tính, sẽ không may tới lỗi trúng số độc đắc đấy chứ, cô còn rất trẻ chưa muốn làm mẹ đâu.



"Không cho phép em uống thuốc." Âu Thời Phong cẩn thận xoa lên bụng Đổng Văn Văn, giống như nơi đó đang có con của bọn họ vậy.



"Em mà uống còn để cho anh biết sao?" Câu này của Đổng Văn Văn không dám nói ra, chỉ để ở trong đầu sợ nói ra rồi người đàn ông này nhốt cô lại mất..