Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 8: 8: Đồ Của Mẹ





"Alo"
"Xin hỏi đây có phải số điện thoại của cô Bạch Văn Văn phải không ạ".

Nghe thấy trong điện thoại giọng đàn ông lên tiếng, còn gọi cô bằng cái họ kia nữa chứ, dù biết anh ta tìm đúng người rồi nhưng cô không muốn nhận: "Tôi là Đổng Văn Văn, anh nhầm người rồi".

Luật sư Trần cầm tờ giấy tên tay, nghe cô gái trong điện thoại nói anh nhầm người liền nở nụ cười tươi, không quan tâm lời cô nói.

"Tôi là luật sư của ông cụ Bạch, ông nội của cô trước khi ông ấy mất có để lại di chúc trong đó có một phần gia sản để lại cho cô, chiều nay nếu cô rảnh tới nhà họ Bạch nghe công bố di chúc".

Đổng Văn Văn đặt điện thoại xuống bàn, có chút mơ hồ khi nghe người tự xưng là luật sư kia nói, ông nội cô mất cách đây 6 năm rồi mà, hơn nữa ông quanh năm làm nghề mộc kiếm sống, tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi sống bản thân, có mỗi căn nhà nhỏ, gia sản để lại cho cô chẳng lẽ là mấy đồ thủ công mỹ nghệ sao.

Tới nhà họ Bạch sao đó là nơi mà cả đời này cô không bao giờ muốn bước chân tới, mặc kệ đi tới đó chỉ tội mang khó chịu vào người.

Đổng Văn Văn nằm trên giường lướt điện thoại suốt buổi, tới đầu giờ chiều mới buông điện thoại xuống đi ngủ, nhưng sao cả người lại khó chịu thế này chứ, không thể nào ngủ được đi, càng nằm càng bức bối: "Thật là bực mình." Cô sợ gì bọn họ chứ, bọn họ sợ cô mới đúng, không đi để mẹ con nhà Ngọc Diêu Diêu kia nghĩ cô không dám tới.

Cô ngồi dậy xuống giường tới tủ đồ chọn lấy bộ quần áo trông ngầu nhất có thể mặc vào, trước khi ra khỏi cửa còn đứng ngắm một hồi trước gương "Hoàn mỹ" nhìn qua gương một cô gái mặc áo phông in hình con hổ quần bò rách tua rua, Đổng Văn Văn nở nụ cười hài lòng.


"Tới đây muốn gì, xin tiền sao?" Ngọc Diêu Diêu thấy Đổng Văn Văn đứng ngoài cửa vẻ mặt khó chịu, cao giọng nói.

Cô nhếch miệng nói "Muốn xin tiền, bà cũng chẳng có đủ để cho."
"Mày, cút khỏi đây, nhà tao không muốn tiếp cái loại như mày." Ngọc Diêu Diêu chỉ tay vào mặt cô, tức giận quát lớn.

"Nhà bà, nói cũng thật xuôi tai, trong sổ hộ khẩu nhà này không phải mình bà đứng tên." Đổng Văn Văn trợn mắt lên nhìn vào mặt bà ta, từ từ bước chân vào nhà, mở mồm ra nói không biết ngượng, nhà này bà ta bỏ tiền bỏ sức ra để có sao.

"Tưởng ai hóa ra là cô em gái cha không cần." Bạch Văn Linh từ trên lầu hai đi xuống, nhìn thấy Đổng Văn Văn đang đứng bên dưới, vẻ mặt có chút bất ngờ, sau đó thay bằng vẻ chán ghét lên tiếng.

"Một tiếng em gái từ miệng cô nói ra nghe thật thối".

Cô là con một trước nay chưa từng có chị hay em gì cả, đối với cô, cô ta chỉ là con của Ngọc Diêu Diêu mà thôi.

"Cái con ranh này." Ngọc Diêu Diêu tức giận định xông tới giơ tay lên tát cô.1
"Ngọc Diêu Diêu bà dám, bà hôm nay tát tôi một cái, tôi xem ngày mai bà ra đường thế nào, ra được chưa chắc đã về được." Cô giơ mặt ra cho bà ta tát.

"Mẹ để ý tới nó làm gì." Bạch Văn Linh đi tới, kéo bàn tay trên không trung của mẹ xuống, tốt nhất bây giờ không nên động vào cô ta làm gì.


"Bạch Văn Linh ai cho cô đeo thứ này."
Đổng Văn Văn ánh mắt mang theo tia phẫn nộ nhìn về chiếc vòng trên tay Bạch Văn Linh, đây không phải đồ của mẹ cô ngày trước đến đeo lên tay còn không nỡ, sao từ lúc nào cô ta lại có được.

"Đồ ba cho tôi làm quà đính hôn, lý do gì tôi không được đeo".

Bạch Văn Linh giơ chiếc vòng ngọc bích trong tay lên, vẻ mặt đắc ý nhìn Đổng Văn Văn.

"Bạch Ngạn cho cô? Ông ta ngoài mặt dày ra còn là tên trộm sao?" Lúc rời khỏi nhà họ Bạch, liền không thấy mẹ đeo, cô từng hỏi qua bà nói làm mất rồi, không ngờ lại để quên ở đây, đó là của hồi môn bà ngoại cô để lại cho mẹ, ông ta cũng biết mà lại dám giữ làm của mình.

"Cãi nhau cái gì?"
Bạch Ngạn đi từ ngoài vào, thấy người trong nhà to tiếng, lên tiếng quát lớn, đi tới gần nhìn thấy Đổng Văn Văn đứng đó, mặt trở lên nghiêm nghị dò xét cô, một lúc sau mới lên tiếng.

"Văn Văn con tới đấy à?"
"Bạch Ngạn dù tình cảm của ông với mẹ tôi không còn, nhưng chẳng nhẽ đến tình nghĩa bao năm những lúc nghèo khó ông cũng quên rồi sao, ông dám mang đồ của mẹ tôi đi cho cô ta."
Cô nhìn thấy ông ta mỏi lửa hận trong lòng đều bùng phát, người đàn ông đến lúc mẹ cô mất cũng không tới thắp một nén nhang này, bạc tình đến thế là cùng.

"Ba." Bạch Văn Linh đi tới cạnh Bạch Ngạn, giọng ngọt ngào gọi một tiếng ba, tay ôm lấy cánh tay của ông khiến Bạch Ngạn khuôn mặt tức giận vừa rồi liền dịu lại, vẫn là Văn Linh khiến ông hài lòng, không như đứa con tuổi còn nhỏ mà khó bảo kia.


"Văn Văn không biết là con nói đến chuyện gì, nhưng ta chưa từng đuổi bà ấy đi, là bà ấy tự ra khỏi nhà".

Đổng Văn Văn tự dưng thật muốn cười lớn, ông ta nói như kiểu tất cả lỗi lầm đều thuộc về mẹ cô vậy, thật đúng là người một nhà với Ngọc Diêu Diêu mà.

"Các vị đều tập trung đầy đủ ở đây rồi sao, tôi là Trần luật sư đã gọi tới trước đó." Người đàn ông đeo mắt kính, trên tay cầm theo một cái cặp màu đen bước vào.

"Trần luật sư ngồi đi, bản di chúc mà cậu nói là sao." Bạch Ngạn đi tới bàn tiếp khách ngồi xuống, bản di chúc kia ông thật không ngờ, vốn dĩ tất cả tài sản sau khi ba mất đều thuộc về ông.

"Trước ngày mất một tháng, ông cụ Bạch có liên hệ với phòng luật sư chúng tôi, lập di chúc, ông ấy quy định chờ khi cô Bạch Văn Văn tròn 22 tuổi mới được công bố".

Bạch Ngạn không hiểu ba ông lý do gì phải làm như vậy, ông ấy chỉ có một người con là ông, Văn Văn là con gái ông, chứ đâu có phải người ngoài mà cần lập di chúc chia gia sản cho từng người.

"Tôi đọc bản di chúc nhé!" Trần luật sư, mở cặp ra lấy ra bản di chúc gốc, đẩy mắt kính của mình xuống thấp hơn, bắt đầu đọc.

"Theo như di chúc viết, tất cả gia sản đứng tên của ông Bạch đều thuộc về cháu gái của ông là Bạch Văn Văn, bao gồm nhà cửa, đất đai, và một khoản tiền tiết kiệm của ông trong ngân hàng".

"Hết rồi sao?" Ngọc Diêu Diêu nghe mãi không thấy có tên con gái mình, lên tiếng hỏi luật sư.1
"Hết rồi thưa bà, đây là bản phụ di chúc mời các vị xem qua." Trần luật sư đưa cho mỗi người một bản di chúc, đã photo sẵn.


Đổng Văn Văn cầm bản di chúc trên tay, đập vào mắt cô chính là số tiền 10 tỷ trong ngân hàng, không ngờ ông cô lại có nhiều tiền tiết kiệm như vậy.

"Cô Bạch chúc mừng cô, tôi nghe nói mảnh đất ông cụ Bạch cho cô đang trong dự án quy hoạch xây dựng trung tâm thương mại lớn." Tần luật sư nhìn Đổng Văn Văn mỉm cười.

"Sao có thể được chứ, tôi mới là con trai ông ấy mà." Bạch Ngạn nhìn tờ di chúc trong tay, ôm lấy ngực mình, dự án quy hoạch đó có một phần là tiền ông đầu tư, nếu mảnh đất đó thuộc về ông thì giá trị thương mại rất lớn, nay giao hết cho Văn Văn nó lại thù ông như vậy thì ông còn gì chứ.

"Bạch Ngạn tốt nhất ông nên bảo đứa con gái của ông trả lại vòng cho tôi nếu không đừng trách." Đổng Văn Văn đứng dậy, gật đầu chào luật sư, cô xong việc rồi không muốn ở lại đây cùng bọn họ nữa.

"Ông à! Sao có thể chứ? Sao lại để lại hết cho đứa con gái hư đốn kia, còn Văn Linh của chúng ta thì sao?" Ngọc Diêu Diêu nhìn đống tài sản kia tự nhiên mất trắng, khóc lóc thế lương.

"Im miệng." Bạch Ngạn tức giận đập bàn.

"Cô Bạch Văn Văn, cô đi đâu tôi có thể đưa cô một đoạn." Trần Liêm dừng xe ngay cạnh Đổng Văn Văn hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt có chút không đứng đắn nhìn cô.

"Cảm ơn, như nhắc lại lần nữa tôi là Đổng Văn Văn." Đổng Văn Văn không từ chối mở cửa ngồi lên xe anh ta.

Trần Liêm lắc đầu, miệng cong lên: "Cô Bạch tự đổi họ như vậy là không tốt, lúc cô tới ký nhận tài sản vẫn phải ghi họ Bạch thôi".

Đổng Văn Văn lườm anh ta, tên luật sư này thật nhiều lời, cô cảm thấy mình ngồi lên xe anh ta hình như là sai lầm rồi..