Ánh Sáng Của Nữ Phụ Trọng Sinh

Chương 8: Thừa Dật ốm rồi




Đang chạy thì cô chợt khự lại, cô phải đi đâu tìm anh đây. Cô không biết anh đang ở đâu, thường đi những nơi nào, sở thích hay mỗi ngày anh thường thích làm gì, qua lại với những ai mọi thứ liên quan đến anh cô điều không biết dù chỉ là việc nhỏ. Khương Ninh cảm thấy tự trách. Nghĩ một lúc thông tin duy nhất cô biết chính là địa chỉ nhà riêng của anh. Cô đạp mạnh ga lao nhanh ra ngoài, chỉ mất ba mươi phút cô đã đến nhà anh. Nhưng ấn chuông cửa một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, lại gõ gõ cửa vài cái cũng không ai trả lời. Khương Ninh đắn đo một lúc rồi cầm điện thoại lên nhắn cho Thừa Thiên, tin nhắn vừa được gửi đi bên kia liền hiển thị đã đọc nhưng đọc nhưng đợi hơn hai mươi phút cũng không thấy trả lời lại, cô nhấn điện thoại gọi đi điện thoại đổ chuông khá lâu mới có người nghe.

" alo " một giọng nam thanh thoát, nhưng âm giọng cực kì khó chịu.

" xin chào, tôi là Khương Ninh" Lời giới thiệu chưa hết đã nghe bên kia nói:

" Tôi biết chị "

" Cho hỏi một chút là cậu hiện có biết anh trai mình đang ở đâu không? "

" Chị tìm anh ấy làm gì?"

" Hơn tuần không gặp anh ấy tôi hơi lo lắng..." đoạn sau chưa nói xong lại nghe đầu điện thoại bên kia lẩm bẩm: " Chị mà còn biết lo cho anh ấy sao?" Cậu chỉ lo tên anh trai ngu ngốc nhà cậu sẽ bị cái người phụ nữ này làm thương tổn dẫn đến trái tim rỉ máu đến chết mà thôi. Nghĩ vậy cậu lại càng thấy tức giận thay anh trai mình, hai anh em rất ít khi tâm sự với nhau nhưng cậu biết tâm tư của anh trai đều đặt hết lên người phụ nữ này, chỉ trách người phụ nữ này không yêu anh ấy.

" Tôi nghĩ chị nên lo cho lễ đính hôn của mình cho tốt, tạm biệt" sau đó chỉ nghe thấy tiếng tút tút...

Một lát sau lại thấy một tin nhắn gửi đến:

Từ Thừa Thiên: " Anh tôi sắp đính hôn, xin chị hiểu cho"



Đính...đính hôn, kiếp trước đúng là có chuyện như vậy xảy ra thật, do lúc đó bận chuẩn bị cho lễ đính hôn và bận công việc nên cô cũng không để ý lắm. Hình như anh đính hôn cùng một ngày với cô ở kiếp trước nha. Sao cô có thể quên chuyện quan trọng vậy được. Cô phải nhanh chóng tìm anh để hủy đi cái lễ đính hôn chết tiệt này mới được. Cô vừa sốt ruột, vừa tức giận anh, anh định lấy việc đính hôn để trả thù cô hay định thử lòng cô vậy. Cô không tin là anh thích cô gái đó, vì cô biết anh thích cô hồi cấp hai, sau này vẫn vậy.

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa xe vang lên, thấy một cô gái trẻ, rất xinh, rất đáng yêu trên người mặc đồng phục chắc là học sinh cấp 3. Nhìn kĩ thì có chút quen quen đặc biệt là đôi mắt kia, đúng vậy đôi mắt kia rất giống mắt của anh, cặp mắt phượng hai mí xinh đẹp, hấp dẫn.

" cốc cốc" tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Khương Ninh điều chỉnh lại cảm xúc rồi hạ cửa xe xuống.

" Chào chị, chị tìm anh Thừa Dật sao? mấy hôm nay anh Thừa Dật không ở lại đây"

" Vậy em có biết anh ấy đi đâu không hay thường đi những nơi nào? " giọng cô có chút gấp gáp, chứa đựng sự lo lắng.

" Những lúc tâm trạng không vui anh Thừa Dật sẽ đến Võ Quán" Thừa An vừa nói vừa đánh giá Khương Ninh cảm thấy biểu hiện của chị ấy có chỗ nào giống người đối với anh Thừa Dật sẽ không có tình cảm đâu nghỉ. Nghĩ vậy cũng mền lòng không đành lòng chia cắt đôi uyên ương đang yêu nhau được.

Võ Quán, Khương Ninh lục lại trí nhớ, cô có chút ấn tượng về lo go của một võ quán. Đúng rồi lúc xuất viện cô có thấy trên xe của Thừa Dật có bộ đồng phục có khắc lo go là ' võ quán Thượng Thế '. Vừa nghĩ đến cô đã không kịp tạm biệt em gái Thừa Dật mà đạp ga chạy.

" Chưa có nói địa chỉ mà" Đến lúc cô em gái nhỏ nào đó hồi hồn thì xe đã chạy xa. Nếu lúc này Khương Ninh mà nhìn thấy vẻ mặt này thì hẳn sẽ biết em gái nhỏ này có bao nhiêu khâm phục, ngưỡng mộ người chị dâu tương lai này. Thừa An trong lòng nghĩ: " chị dâu thật ngầu, thật mạnh mẽ, phi xe quá đẳng cấp"

Lúc Khương Ninh bước vào võ quán, bên trong toàn thanh niên trai tráng, có những ánh mắt nhìn, đánh giá qua lại trên người cô, khiến cô có chút ngượng ngùng. Cô tìm một người gần nhất hỏi:

" Làm phiền chút, cho hỏi anh có nhìn thấy anh Thừa Dật đâu không? "



" Cô tìm Dật ca"

" Đúng vậy "

" Dật cả bệnh đang nghỉ trên lầu, cho hỏi cô là ?"

" Tôi là bạn của anh Thừa Dật, tôi tìm anh ấy có chút việc"

Nghe vậy võ sĩ này xem xét, đánh giá cô một lúc rồi mới dẫn cô lên lầu. Đến trước một cửa phòng nằm sâu trong góc hành lang rồi mới dừng lại.

" Đây là phòng nghỉ của Dật ca, cô cứ tự nhiên" Đây chắc là bạn gái Dật ca rồi, dạo này không biết hai người đó đang giận dỗi hay sao mà đã mấy hôm Dật ca đã không về rồi. Cứ ở lại võ quán hành các anh em sắp không thở nổi nữa rồi. Cứ thế này mọi người cũng sẽ bị đánh trọng thương phải nhập viện thôi. Ngày nào cũng như ngày nào đánh không ngừng nghỉ, đánh đến sức kiệt người liệt, đến ốm luôn rồi khuyên can thế nào cũng không được, chỉ có thể đứng nhìn Dật ca phát tiết hết mà thôi.

" cốc cốc " không có tiếng động gì

" cốc cốc" phòng vẫn im lặng

Cô thử vạn khóa cửa hoá ra cửa không khoá

" em vào nhé" Không đợi người bên trong đáp lại cô đã mở cửa đi vào. Can phòng đóng kín rèm, không có một tia sáng nào lọt được vào. Phòng vừa kín vừa tối thật bí bách. Sờ mò một lúc cô mới tìm được công tác đèn, khi can phòng được chiếu sáng đập ngay vào mắt cô là người đàn ông đang nằm trên giường kia. Do ánh sáng chói của ánh đèn vừa bật nên khiến đôi lông mày anh hơi nhíu lại nhưng cũng không có tỉnh lại.