Ánh Sáng Của Tôi

Chương 4: Chương 4




“Ra ngoài đi.





“Làm gì.





“Tôi nghe mẹ cậu nói cậu không ăn cơm chiều.





“Ừ, rồi sao?”

Cậu ta luôn lạnh lùng với tôi, nhưng đồng thời tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện một cách ôn hoà với cậu cả.



“Bên ngoại tôi có bán…" Cậu ta ở đầu bên kia điện thoại ấp úng nói.



“Lại ăn không hết rồi bảo tôi tới ăn?" Tôi liền lập tức bốc hỏa luôn, “Nhà cậu có lòng thật sự luôn ấy, mặc không được thì cho tôi, đồ gì không cần lại cho tôi, ăn không hết cũng gọi tôi đến ăn hộ, tôi là thùng rác của nhà mấy người à?”

Kim Lan ở bên cạnh cũng bị tôi làm cho sợ hết hồn.



Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng im lặng.



Xem chừng không phản đối.



Đã từ chối thì thôi đi, lại còn đối tốt với tôi, còn muốn làm bạn bè với tôi, sao tôi phải làm bạn với cậu ta chứ?

Nói xong, tôi nghĩ cậu ta chắc cúp máy rồi, nức nở kể khổ với Lan Lan.



“Lan Lan, tao thề, tao sẽ tán 100 anh trai cho bõ!”

“Một trăm? Thật sao?”

“Đúng!”

“Được đấy, Triều Triều! Tao ủng hộ mày!”

Tôi và Lan Lan thảo luận xung quanh có mối nào chất lượng, rồi lập ra một cái danh sách.



Nhìn những cái tên ngay ngắn trên mặt giấy, sự khó chịu cuối cùng cũng giảm bớt một chút.



Điện thoại lúc này truyền đến một giọng nói.



“Lý Triều Triều…"



Tôi: ???

Lan Lan: ???

Xong rồi!

Sao cậu ta lại không cúp máy?

“Gì thế?” Tôi trả lời, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ.





“Cậu không ở nhà?” Giọng cậu ta dần trầm xuống.



“Cậu quan tâm làm gì"

"!.




"

Chàng trai ấy im lặng không nói lời nào, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói, “Mấy gã trai trong quán bar cậu cũng có thể tán sao?”

Aaaaaaa!

Xong rồi, kế hoạch của tôi với Lan Lan bị cậu ta nghe thấy hết rồi.



“Ai cần cậu lo?”

Tôi vẫn có chút giận dỗi.



“Thôi!.



.



Tôi cũng không quản nữa.



” Giọng cậu nghe có vẻ hơi bất đắc dĩ lại pha chút tức giận, “Đến lúc đó đừng có mà khóc.





Cúp máy, trong lòng tôi rất khó chịu.



Câu trả lời tôi muốn nghe là: “Tôi mặc kệ, tôi cứ muốn quản cậu đấy.





Nhưng mà, không có…

Cái gì cũng không có, cậu vẫn luôn nói những lời lạnh lùng như thế.



9.



Châu Mộ và tôi cùng tới trường.



Do bố tôi đưa đi.



Châu Mộ ngồi ghế sau, tôi ngồi ghế phụ.



Cả đoạn đường chẳng ai nói gì cả.



Bố tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn tôi ở trường thì ăn nhiều một chút, đừng chỉ nghĩ tới chuyện giảm cân.





Đến cổng trường, Châu Mộ mở cửa xe, đang muốn đi xuống.



“Con không xuống à?” Bố tôi hỏi tôi.



“Con muốn tới trung tâm thương mại.



” Tôi cười nói.



Sau khi chỉnh kính, động tác mở cửa xe của Châu Mộ dừng lại.



“Hả, tới đó làm gì?

Bố tôi cười hỏi tôi.



“Con hẹn với bạn đi xem phim.





Châu Mộ ở phía sau nhăn mặt lại: “Sắp thi CET cấp 4, cậu đã học thuộc hết từ mới chưa?”

Tôi: "!.




"

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên gượng gạo.



“Con phải thi hả?” Bố tôi hỏi.



“Vâng.





“Xem phim xong thì chăm chỉ học vào.



"

“Vâng ạ.





Bố tôi cũng không phải người đặt nặng chuyện thành tích chỉ dặn dò đơn giản rồi thôi.



"!.



" Châu Mộ ở phía sau sắc mặc rất tệ, thấp giọng hỏi, “Nam hay nữ?”

Cũng không biết điều gì đã xui khiến, tôi buột miệng nói ra hai chữ: “Là nam.





Mọi thứ lại rơi vào im lặng.



“Không được đi.





“Buổi tối về trường sớm một chút.





Cả bố và Châu Mộ đều nói cùng một lúc.