Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 23: Chứng khó ăn




Một lát sau, hai người trở vào trong nhà, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn. Theo lời dặn của anh, Kiều Ân lên lầu thì thấy có một nữ hầu đang đứng chờ sẵn. Ra là Thẩm Minh đã nhờ cô ấy đi mua một bộ đồ khác cho cô thay với lại một ít bông băng thuốc đỏ để thay thuốc cho cô.

Khi gỡ lớp băng bó cũ ra, cô hầu gái có chút hoảng nhẹ vì cả lớp băng bó trắng muốt đều bị máu của cô nhuộm đỏ. Sau khi đã được thay thuốc xong, cô khoác bộ váy mà Thẩm Minh đã nhờ người hầu mua hộ. Kiều Ân trong rất xinh đẹp trong bộ váy trắng thanh lịch này.

Vừa xuất hiện, Thẩm Minh đã bị sự xinh đẹp của cô hớp hồn.

“Ngồi xuống” – Thẩm Minh ra lệnh.

Một lát sau, người hầu bưng ra một bát cháo nóng hổi, trông có vẻ rất ngon nhưng Kiều Ân đã từ chối vì có ngon đến đâu thì cơ thể cô vẫn không thể tiếp nhận đồ ăn, không có khẩu vị gì.

“Tôi không ăn cũng được ạ”

“Ăn đi”

“Tôi thực sự không…”

Vừa định từ chối thì mọi sự chú ý của Thẩm Minh đã đổ dồn về người vừa mới bước vào.

“Xin chào, Minh mặt lạnh à, tôi đem tin tốt đến cho cậu này.”

Thì ra là Dung Hiệp, hắn đến để tìm Thẩm Minh nhưng đột nhiên ánh mắt của hắn khẽ ánh lên một tia hứng thú khi trông thấy cô.

“A ha! Hai người đang sống chung đấy hả? Thế nào, chuột bạch xinh đẹp dùng ổn không?”

Vừa nghe đến hai từ chuột bạch, như có một luồng điện chạy dọc sóng lưng cô khiến cô nổi da gà.

“Đừng đùa nữa, tin tốt là gì?”

“Dưới khả năng thượng thừa của tôi thì Vũ Ninh tỉnh rồi, cậu ta muốn gặp cậu.”

“Được, lát nữa tôi sẽ qua đó”

Kiều Ân vừa nghe đến tên Vũ Ninh thì hai mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Minh để nghe ngóng tin tức của Vũ Ninh thì đột nhiên bị Thẩm Minh phát hiện.

“Chuyện gì?”

“Tôi…có thể đi cùng không?”

“Được nhưng trước hết thì ăn hết tô cháo đó đi!”

Nghe vậy cô ăn từng chút, từng chút một cách khó khăn. Thấy khuôn mặt tím ngắt của cô cùng với dáng vẻ khốn khổ đó của cô Dung Hiệp cười khẩy.

“Ha! Chứng khó ăn sao? Không muốn thì đừng ăn nữa, có ăn thì cũng nôn ra hết thôi.”

“Chứng khó ăn?” – Thẩm Minh nghiên nhẹ đầu nhìn cô hỏi.

“Phải, loại này cực kì hiếm đấy, là bệnh di truyền. Đúng là chuột bạch đặc biệt có khác ha?”

“Nói rõ hơn đi”

“Bệnh này cực kì hiếm gặp, là một loại bệnh di truyền. Người bệnh khi mắc phải sẽ rất khó tiếp nhận thức ăn vào cơ thể, vì khi ăn sẽ rất khó chịu trong người, sau đó thì sẽ nôn ra hết."

“Hơn nữa thì lúc ăn cũng không cảm nhận được vị ngon của đồ ăn đâu. Nói chính xác hơn thì chỉ cố ăn để được sống thôi”

“Nó như một quả bom hẹn giờ vậy, ngoài việc hủy hoại cơ thể từ từ thì đến một thời gian nó sẽ nổ, lúc đó người bệnh sẽ cảm thấy cực kì đói, đói đến mức có thể ăn hết những gì nằm trong tầm mắt mình. Lúc này chứng khó ăn đã tiến hóa thành chứng cuồng ăn."

“Lúc này người bệnh sẽ bị cơn đói chi phối, nhưng cứ hễ ăn thì lại nôn ra, cơ thể hoạt động hết công suất nhưng không nhận được một chút dinh dưỡng nào để tiếp tục nuôi cơ thể. Và khi cơn đói kết thúc thì vòng đời của họ cũng chấm dứt.”

Nghe vậy thì đến cả Kiều Ân có chút hoảng, làm rơi chiếc thìa đang cầm trên tay. Cô cũng rất bất ngờ vì lần đầu được nghe đến căn bệnh quái đảng đến vậy. Không biết từ lúc nào Dung Hiệp đã đứng trước mặt cô, dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô.

“Vừa hay tôi biết một người cũng mắc chứng bệnh này giống cô.”

“Đến cả đôi mắt màu lục ngọc này hình như người đó cũng có!” – Vừa nói hắn vừa nở ra một nụ cười quái dị.

Thấy anh đang dần đi quá giới hạn vì hứng thú méo mó của mình, Thẩm Minh lên tiếng nhắc nhở.

“Đủ rồi đó!”

“Xin lỗi, do trường hợp này đặc biệt quá tôi không kìm lòng nổi.” – Hắn lùi ra xa, dùng một tay che miệng cười tủm tỉm.

Nghe Dung Hiệp nói nãy giờ thì trong lòng cô cũng có nhiều phỏng đoán.

“Người đó là ai vậy?”

“Hmm, người đó à…là…”

Cách nói ngập ngừng càng làm Kiều Ân thêm tò mò và mong chờ vào câu trả lời nhưng câu trả lời của hắn làm cô chán nản.

“Tôi quên rồi! Nhưng mà người đó đã có thể chống chọi lại chứng bệnh này đó nhé. Cô ta đã luôn ngủ trong khoảng thời gian bị cơn đói chi phối. Dù vậy thì cô ta đã qua đời trước khi được thử loại thuốc ức chế mà tôi đã làm ra.”

“Có thuốc ức chế à? Sao không nói từ đầu đi, lằng nhà lằng nhằn!” – Thẩm Minh cau mày.

“Tất nhiên, tôi đã điều chế được rồi nhưng tôi chỉ có thể chắc chắn nó sẽ giúp người bệnh ăn uống tốt hơn và không bị nôn thôi còn vấn đề khác thì tôi không chắc.”

“Vì người thử thuốc cho tôi đã mất trước khi kịp sử dụng nó cho nên nó vẫn là thuốc thử nghiệm chưa được kiểm chứng.”

Thẩm Minh chỉ im lặng quan sát mà không nói lời nào. Tuy anh không có hứng nghe Dung Hiệp kể về hành trình chế tạo thuốc của mình nhưng với tâm lí méo mó của dung Hiệp thì anh buộc phải ngồi đây để khống chế Lý Dung Hiệp lại để hắn không có hành động quá khích.

“Thế thì…quý cô chuột bạch đặc biệt này có muốn làm người thử thuốc thứ hai cho tôi không?”

Kiều Ân không cần suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý vì dù gì đây cũng là liều thuốc cứu mạng duy nhất cho cô.