Thương Mộ Nghiêm không nghỉ ngơi một ngày nào, anh gọi điện bảo trợ lý mình tìm kiếm thông tin của cô.
Khi biết cô đang ở địa điểm cụ thể Thương Mộ Nghiêm lập tức đặt ngay vé máy bay, đi đến sân bay đã là vào lúc hai giờ sáng.
Khi đứng trước cánh cổng của con đường biệt lập ấy, Thương Mộ Nghiêm nhìn khu đất cực kì rộng lớn bên trong đó, lại nhìn đến ngôi biệt thự mà trắng tinh khôi ở bên trong…
Anh bước đến cổng vào bên trong được xây dựng một hàng rào chắn, đi tới chỗ vệ sĩ kia đang ngồi.
Sắc mặt anh không đổi, hỏi:’‘Có thể vào không?’’
Người đàn ông ngoại quốc kia nhìn anh, sau đó lắc đầu:’‘Không được.’’
Người đàn ông đó tóc vàng mắt xanh, tính tình tốt bụng nhắc nhở:’‘Cậu là bạn của Tiểu Gia Chủ sao?’’
Anh nhíu mày.
Tiểu Gia Chủ…
Là Tịch Ngưng sao?
Anh nhìn người đàn ông đó một hồi lâu, gật đầu:’‘Phải.’’
Người đàn ông đó thở dài:’‘Tiểu Gia Chủ mới trở về một tháng, sau đó bà chủ lại bắt đầu cho cô chủ học tập nữa rồi.’’
Tiếng thở dài càng nặng nề hơn:’‘Rõ ràng là đã có thể rời khỏi ngôi nhà địa ngục đó, vì sao lại cứ quay lại không biết nữa?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp.
Vì anh biết lý do của câu hỏi đó.
Là tại anh.
Ông ấy nhìn anh, lại nhắc nhở:’‘Cậu đừng bảo mình là bạn của Tiểu Gia Chủ nhá?’’
Anh bình tĩnh liếc nhìn:’‘Vì sao?’’
‘‘Tôi nhìn cậu liền biết cậu không phải người ở đây, để tôi nhắc nhở cậu.’’
‘’…’’
‘‘Bà chủ nếu phát hiện Tiểu Gia Chủ có bạn là nam bên ngoài, thì Tiểu Gia Chủ sẽ gặp họa đấy. Tôi nói này, cậu nếu suy nghĩ đến Tiểu Gia Chủ thì đừng đến tìm cô ấy nữa. Ngày thường Tiểu Gia Chủ đã bị cấm ra ngoài rồi, nếu biết đến cô ấy có bạn nam bên ngoài là cậu nữa…không chừng lại càng thêm khổ sở hơn.’’
‘‘Vài năm trước đó đấy, Tiểu Gia Chủ bị phạt quỳ ở ngay chỗ này.’’
Ông ấy chỉ vào vị trí giữa con đường ở phía bên trong cánh cổng, lòng càng thêm cay đắng.
‘‘Bà Chủ phạt Tiểu Gia Chủ quỳ ở đó ba tiếng, dù ngất vẫn không cho tôi bế lên, không được mang ô đến che, cũng không được bế. Nhất quyết phải để ba tiếng mới cho tôi bế lên.’’
‘‘Vì sao bị phạt?’’ Giọng anh trở nên nghẹn đi, tim hẫng đi một nhịp, khó khăn hỏi.
‘‘Tôi không rõ nữa. Chuyện người giàu khó nói lắm, nhưng nhìn biểu cảm bà chủ có lẽ là Tiểu Gia Chủ không nghe lời nên bị phạt. Mà cậu nghĩ xem, Tiểu Gia Chủ thường ngày rất chăm chỉ học tập, gương mặt lại xinh xắn đáng yêu, sinh ra một đứa con như thế còn có gì không đáng tự hào?’’
‘‘Tiểu Gia Chủ sống trong dinh thự đó thật sự rất khổ, cậu suy nghĩ đến cô ấy một chút đi.’’
Thương Mộ Nghiêm nghe xong, lại bình tĩnh nhìn ngôi dinh thự ấy rất lâu, sau đó xoay người rời đi.
Thương Mộ Nghiêm mấy ngày nay giấc ngủ đều không ổn định, điểm cuối của dự án cần anh tự mình giải quyết và xem xét tình hình rất nhiều, hầu như mọi chuyện đều tự anh xử lý hết thảy mới có thể thuận lợi như vậy.
Trở về lại bị chuyện của Tịch Ngưng làm cho ảnh hưởng, đến nay đã ba ngày mà anh ngủ chưa đến mười tiếng.
Khi trở về lại biệt thự ở Giang Lâm, nhìn từ phòng khách, bàn ghế sân vườn lẫn phòng bếp…
Mỗi nơi đều có bóng dáng Tịch Ngưng lưu lại, trước đó thì vẫn không thấy gì, bây giờ lại có rất nhiều hình ảnh đột nhiên ùa về.
Thương Mộ Nghiêm thở ra một hơi mệt mỏi, ngồi xuống ngả lưng vào sofa, từ thể xác đến tinh thần đều mệt mỏi vô cùng, cảm xúc cũng bí bách mà trở nên khó chịu
Tại sao trước đó mọi chuyện vẫn còn bình thường, quay đi nhìn lại mọi chuyện lại chuyển biến thành cái dạng này?
Thương Mộ Nghiêm lấy di động ra, bất giác lại vào Wechat, ấn vào khung chat với cô.
Khung trò chuyện của cả hai ngoại trừ thông báo anh bị block ra thì nội dung tin nhắn ở phía trên rất bình thường, ngược lại còn có sự ngọt ngào.
Đó là đoạn tin nhắn cô bảo bản thân đã sắp đến Đại Học A, bảo anh đợi một lát rồi ra cũng được.
Lúc đó tầm sáu giờ sáng, trời vừa có tuyết vừa có sương lạnh, nhưng khi nhìn cô gái đó anh lại cảm thấy ấm áp đến không ngờ.
Cô không muốn anh đến sớm có lẽ là quan tâm lo lắng đến sức khoẻ của anh, mấy lời này trước đó anh không phát hiện, nhưng giờ lại ngộ ra rất nhiều lời nói quan tâm trong âm thầm của cô.
Buổi sáng còn vui vui vẻ vẻ, đến cả bó hoa của cô anh vẫn không dám đem vứt, mặc dù đã héo từ lâu.
Đến buổi tối lại chuyển biến, mọi việc đều chạy ra khỏi tính toán lúc đầu của anh.
Khi đó cô nói vấn đề vị hôn thê đó là của một người bạn, nhưng cả tháng sau anh mới biết đó người bạn đó lại chính là cô.
Thương Mộ Nghiêm ngồi dậy, tự rót cho mình một ly rượu, tâm trạng nặng nề một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Nếu như…
Nếu như lúc đó anh tinh ý hơn một chút, có phải mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được không?
Thương Mộ Nghiêm một lần như thế sâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, cô nhóc đó tiến vào cuộc sống anh một cách nhanh chóng và rời đi cũng một cách âm thầm vội vã.
Anh cụp mi để che giấu đôi con ngươi hơi đỏ ngầu kia.
Một đêm như thế lại uống cạn sạch một chai rượu đỏ.
Hết rượu anh lại ra ngoài hút thuốc.
Anh đã cai thuốc từ lâu, Tịch Ngưng mỗi lần ngửi mùi thuốc đều không quen ho khan đến chảy nước mắt, thấy cô khó chịu anh cũng tự giác dừng việc hút thuốc lại.
Không ngờ bây giờ anh lại sử dụng lại nó.
Trước đó cai thuốc là vì cô.
Bây giờ lại vì cô mà hút thuốc.
Trời đã lờ mờ sáng, bên ngoài sân có một chiếc xe màu đen tiến tới rồi dừng lại.
Người bước xuống là Cố Quyền.
Thương Mộ Nghiêm bình tĩnh cụp mắt liếc xuống nhìn những mẩu thuốc đã hút ra, tâm trạng vẫn không khá lên một chút nào.
Cố Quyền bước vào trong nhà, trong tay là một túi rượu và Cố Quyền mang theo.
Đúng vậy, là Thương Mộ Nghiêm gọi điện cho Cố Quyền, còn bảo muốn uống một chút rượu.
Đến bây giờ Cố Quyền vẫn chưa hay biết chuyện giữa anh và Tịch Ngưng, còn tưởng là chuyện tranh giành trong gia tộc nhà họ Thương.
___
Hết ly này lại đến ly khác, từ đầu đến cuối anh đều không nói gì, chỉ rót rồi lại uống rượu.
Cố Quyền lúc này mới nhận ra sự u ám lạnh lẽo trên người anh.
‘‘Lại là chuyện gia tộc à?’’ Cố Quyền lên tiếng thăm dò.
Thương Mộ Nghiêm không muốn đáp, cũng không muốn nói gì.
Ánh mắt chỉ hơi mơ màng một chút.
Cố Quyền nhìn anh hồi lâu, cái trạng thái này…giống như thất tình còn hơn.
Ánh mắt Cố Quyền rất tinh tường, hỏi:’‘Cậu và Tịch Ngưng có chuyện gì sao?’’
Quả nhiên, động tác rót rượu của anh dừng lại vài giây, sau đó lại buông chai rượu xuống, âm thanh của thuỷ tinh chạm vào nhau thanh thuý lại vang lên trong phòng khách.
Cuối cùng Cố Quyền phát hiện.
Đôi mắt anh đỏ bừng lên.
Anh ấy không biết mình khi đó có biểu cảm gì, chỉ là cả người đều căng cứng, khó tin nhìn chằm chằm anh.
Đã từ rất lâu rồi, Cố Quyền chưa thấy anh khóc, lần cuối anh khóc có lẽ là khoảng vào năm cấp hai, khi đó cha Thương dẫn Thương Mộ Ngôn đi ăn sinh nhật trong nhà hàng trong khi Thương Mộ Ngôn vẫn đang nằm viện.
Kể từ thời điểm đó trên gương mặt anh như vô cảm với cảm xúc.
Đừng nói khóc, đến cả cười anh còn rất ít thể hiện.
Bây giờ lại thấy bộ dạng này của Thương Mộ Nghiêm, đáy lòng anh ấy đương nhiên vừa lo lắng lại vừa không thể tin vào mặt mình.
Thương Mộ Nghiêm lại thêm một ngày không ngủ, ánh mắt xuất hiện tia máu, trên người là bộ dáng của sự mệt mỏi, bất lực cùng chật vật.
Dù là bộ dáng gì thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Quyền được tận mắt chứng kiến.
Thương Mộ Nghiêm đã say rồi, anh dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn vào trong phòng bếp, lại thấy chiếc ghế mà cô vẫn hay ngồi.
Anh cười nhạt:’‘Cô ấy nghĩ tôi sẽ kết hôn với người khác, đã rời đi rồi.’’
Cố Quyền sửng sốt, nhíu mày hỏi:’‘Rời đi? Rời đi đâu?’’
Anh cười đến nỗi cả đôi mắt đều đỏ hoe, một sự bất lực đến không tin được.
Trái tim anh đau lên từng hồi một, mỗi một nhịp đập thì tim anh lại đau lên một cái, đau mới mức anh còn cho rằng là ai đó đang móc trái tim mình ra.
‘‘Về Mỹ, trở về cuộc sống trước đây của cô ấy.’’
Anh lại bật cười:’‘Cuộc sống đó không có tôi.’’
‘‘Cậu nói xem, có phải tôi rất tệ không? Làm cô ấy khóc nhiều đến vậy?’’
‘’…’’
‘‘Cậu nói xem có phải Tịch Ngưng không cần tôi nữa rồi không?’’
Thương Mộ Nghiêm bắt đầu cơn phát tiết, dưới tác dụng của rượu, tâm trạng kìm nén đã lâu cuối cùng bộc phát.
Anh đập vỡ những chai rượu rỗng, ánh mắt đỏ bừng lên, dù anh không nói gì nhưng cảm giác Tịch Ngưng đã ảnh hưởng lên anh vô cùng lớn.
Cuối cùng anh cũng nói với chất giọng khàn khàn:’‘Cô ấy thà trở về cuộc sống địa ngục đó chứ không muốn nhìn thấy mặt tôi! Tại sao cô ấy phải làm khổ bản thân đến vậy!’’
Cố Quyền chưa từng thấy anh như vậy, sững sờ rất lâu, bộ dáng trầm ổn và bình tĩnh đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại sự uất hận và đau khổ, và cả tức giận.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 2. Em Ấy Đói Bụng Rồi 3. Trường An Nguyệt 4. Dấu Cắn =====================================
Cố Quyền chưa từng thấy anh mất bình tĩnh đập phá đồ đạc đến vậy.
Nhưng mà nghĩ lại.
Kẻ vừa mới nếm được vị ngọt trong tình yêu trong nháy mắt lại ăn phải quả mướp đắng thế này…
Là anh ta thì anh ta cũng chịu không nổi.
Sau ngày hôm đó Cố Quyền không dám để anh ở lại một mình.
Anh tuyệt thực, không ăn không uống, cứ ngồi thơ thẫn ở trong lòng mình rất lâu.
Trên tay anh là vài bức thư tay từ họp thư trước cửa nhà, và chiếc hòm thư đó anh chưa từng phát hiện bên trong sẽ có lá thư nào.
Bốn bức thư đặt trên bàn, đối phương gửi đến là Tịch Ngưng, nhưng đến bức cuối cùng lại không để lại tên người gửi, vừa nhìn qua nét chữ anh đã biết người ẩn danh ấy chính là cô.
Bức thư đầu tiên: Gửi Thương Mộ Nghiêm, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Bên trong là ảnh chụp của em và anh tối hôm xem phim. Ảnh em đã rửa ra, anh có thể mang theo bên người.
Bên trong thiệp thật sự có bức ảnh, là tấm ảnh đầu tiên của cô và anh. Phía góc dưới bên phải là ngày tháng năm sinh của anh, còn có cả lời chúc của cô, cuối lời chúc là còn có một trái tim.
Nét chữ như chạm phải trái tim anh, cảm xúc bình tĩnh giờ lại nặng trĩu xuống.
Bức thư thứ hai: Gửi Thương Mộ Nghiêm, em sẽ quyết định sẽ theo học tại đây đến hết đại học, sau đó em sẽ về lại Mỹ theo lời mẹ em, nhưng em sẽ theo ước mơ của em. Em không thích làm bác sĩ gì cả, ước mơ của em là bước vào giới giải trí, em muốn hát, dù không ai đồng tình và ủng hổ thì em vẫn sẽ theo đuổi nó! Em sẽ không bỏ cuộc đâu!
Nên là Thương Mộ Nghiêm, anh có ủng hộ em không?
Có thể trả lời câu hỏi này vào ngày sinh nhật của em để tiếp thêm cho em động lực hơn không?
Như điều đáng tiếc nuối là, anh không biết đến sự tồn tại của bức thư này, cũng không biết cô vẫn luôn đợi câu hỏi đó…
Anh lại mở đến bức thư thứ ba ra, nhìn từng dòng chữ xinh đẹp được viết ra rất cẩn thận và nắn nót ở bên trong.
Sau đó xem nội dung cụ thể: Mong rằng những việc mà em lén lút chuẩn bị, những món quà mà em tặng có thể ôm ấp và là lý do tạo động lực cho anh trong cuộc sống áp lực này.
Em không biết tình cảm này có lay động lòng người không, em chỉ biết cuộc đời này dù có ra sao cũng không muốn bỏ anh một mình.
Lúc mà tâm trạng anh không thoải mái có thể gọi điện cho em nếu anh cần người tâm sự.
Vì vậy Thương Mộ Nghiêm, em và anh có thể hẹn hò không? Để em có một lý do để ở bên cạnh anh được không?
Nhìn những dòng chữ của bức thư này, anh tức tới mức muốn vỡ lồng ngực.
Tại sao anh lại biết sự tồn tại của những bức thư quá muộn cơ chứ?
Nếu Cố Quyền không tình cờ tò mò xem hòm thư nhà anh, có lẽ Thương Mộ Nghiêm đã mãi mãi bỏ lỡ những bức thư của cô rồi.
Đến bức thư cuối cùng, đầu ngón tay anh có chút run run.
Ngày được gửi là ngày anh Tốt Nghiệp, cũng là lúc cô quyết định rời xa anh.
Vừa mở bức thư ra, bên trong phần gấp của phần giấy có một vật kim loại,
Đôi đồng tử anh thu lại, sững sờ kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc lắc tay bên trong.
Đó chính là quà sinh nhật anh tặng cho Tịch Ngưng
Nội dung bên trong: Xin chào anh, Thương Mộ Nghiêm. Có lẽ đây là bức thư cuối cùng mà em gửi cho anh, cũng là sự phiền phức cuối cùng em mang đến cho anh.
Em thích anh.
Em thật sự thích anh, nhưng em lại không muốn cưỡng ép anh, chỉ là em không có can đảm chính mình chúc anh hạnh phúc nên mới dùng cách thức này để chúc phúc anh, mặc dù có lẽ anh sẽ không quan tâm tới bức thư này.
Chúc anh tìm được người phù hợp, cả đời cùng đối phương hạnh phúc, mãi không phiền muộn, mỗi ngày đều sẽ tìm được niềm vui của riêng mình.
Chúc anh mọi chuyện đều tốt đẹp.
Chúc anh hạnh phúc.
Nhìn đến từng dòng chữ cô đã viết. Trên đó có vài chữ viết bị loang lổ và nhoà màu mực, anh biết đó là nước mắt của cô.
Thương Mộ Nghiêm như người mất hồn nhìn vào chiếc lắc tay, nước mắt cũng thật sự không kiềm chế được nữa.
…
Cố Quyền bên ngoài vẫn âm thầm quan sát anh, tâm trạng anh ấy cũng bị Thương Mộ Nghiêm ảnh hưởng, trong lòng nặng nề như có đá đè.
Rõ ràng là đang vui vẻ với nhau, xoay trời chuyển đất một cái lại trở về như trước đây.
Không ai dính dáng đến ai.