Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 129: Mối quan hệ tình bạn




Buổi tối ngày hôm đó, cả nhà trở về phát hiện trong hầm đậu xe có một chiếc siêu xe lạ, hỏi ai cũng đều không biết, đến khi hỏi người làm trong nhà thì mới biết là Tịch Ngưng mua xe cho Tịch Khải.

Ông nội Tịch nghe xong cũng không cấm cản gì, tiền tự mình kiếm ra thì tiêu xài thế nào cũng không liên quan đến người khác.

Nhưng mẹ Tịch thì lại khác, bà cảm thấy đứa con trai này của mình quá đua đòi, mắng cô nếu còn chiều nó nữa thì nó sẽ hư.

Tịch Khải một bên chỉ biết trầm mặc không lên tiếng.

Còn Tịch Ngưng nghe cũng chỉ gật đầu không nói gì.

Chỉ có Tịch Khương…là ganh tỵ tới mức đỏ mắt.

Trong buối ăn, Tịch Ngưng lần này đã có thể thoả sức ăn uống, trên gương mặt đều là biểu cảm vui sướng khi có thể ăn những đồ ăn ngon, ông nội cũng không cảm thấy cô ăn uống thô lỗ, đối với ông, con gái không nhất thiết phải dịu dàng thuỳ mị, chỉ cần cô có thể ăn ngon là được.

Cho nên buổi cơm tối hôm nay không khí trên bàn ăn cực kì viên mãn và ấm áp.

Nhân lúc cả nhà đang xem phim, Tịch Ngưng mới từ trong phòng bếp bưng trái cây đi ra, cha cô thuận miệng hỏi:’‘Tiểu Ngưng, chẳng phải hôm trước đi xem mắt cùng Tổng Giám đốc Thương sao? Như thế nào rồi?’’

Động tác gõ bàn phím của Tịch Khương khựng lại, tháo mắt kính xuống, nhíu mày nhìn cô.

Tổng Giám đốc Thương?

Thương Mộ Nghiêm??

Tịch Ngưng nhìn cha rồi bình tĩnh trả lời:’‘Không có như thế nào cả, chỉ là ăn đơn giản một bữa cơm thôi ạ.’’

‘‘Sao có thể thế được?’’ Ông nội Tịch lên tiếng.

‘‘Hôm trước chẳng phải vẫn rất tốt sao?’’

Tịch Khương:’’…’’

Tịch Ngưng nhớ lại vài hôm trước mình đến Tập đoàn Thương Thị, những lời nói của Thương Mộ Nghiêm đột nhiên xuất hiện lại trong đầu cô, từng lời như mũi dao sắc bén đâm vào tim.

Người cô thích là Thương Mộ Nghiêm của tám năm trước. Người bây giờ không phải người cô quen biết, làm sao có thể thích hay không được, mặc dù họ là cùng một người.

Cô chỉ cười, không đáp lời ông nội.

Ông nội Tịch cũng nhận ra được có gì đó không thích hợp, cũng không hỏi gì thêm.

Tịch Ngưng sau đó cũng trở về phòng nằm trên giường lớn, cầm di động lên kiểm tra.

Năm năm trước, sau khi Shiloh phát hiện Tịch Ngưng giấu giếm mình về việc bản thân bị bạo lực gia đình, cô ấy từ đau lòng chuyển sang tức giận, cô ấy cảm nhận là mình và Tịch Ngưng là bạn bè thân nhất, tính đến thời điểm đó thì đã thân thiết lớn cùng nhau hơn mười lăm năm, thế mà sự việc nghiêm trọng như vậy Tịch Ngưng lại không cho Shiloh biết.

Khi cô ấy biết việc này, có hỏi cô còn xem cô ấy là bạn không, Tịch Ngưng khi đó chỉ nhẹ nói không muốn làm Shiloh bận tâm vì chuyện này, sợ cô ấy sẽ bị ảnh hưởng ở kết quả cuối năm, nên không muốn làm phiền đến Shiloh, đầu giây bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nói gì mà cúp máy ngang.

Qua đến vài hôm sau, Tịch Ngưng phát hiện từ số liên lạc, ig, email đến các trang mạng quốc tế khác Shiloh đã chặn cô hết trên tất cả nền tảng xã hội.

Khi ấy cô trở nên rất hoảng, nhưng chân khi đó lại không thể đi lại được bình thường, cô sau khi bình phục có đến nhà mẹ Shiloh, nhưng mẹ Shiloh bảo rằng con bé đang thực tập tại Tập đoàn ở Pháp.

Bình phục thì cô có đến tập đoàn cô ấy đợi, nhưng đợi đến hai tiếng, chân cũng có chút khó chịu mà vẫn không thấy ai xuất hiện, lúc này cô mới thất vọng rời đi.

Khoảng thời gian đó Tịch Ngưng bị rối loạn lo âu, tình bạn họ từ trước đến giờ rất bền chặt, thế nhưng đột ngột một ngày lại như rạn nứt không rõ lý do.

Người bạn mà cô tin tưởng nhất, thế mà cũng không cần cô.

Tịch Ngưng khi đó stress và suy nghĩ nhiều một khoảng thời gian rất lâu, lại có chút hối hận vì tại sao không chịu nói rõ cho cậu ấy biết, nhiều đêm cô suy nghĩ thế rồi lại tự mình bật khóc.

Nhưng hôm nay, Tịch Ngưng vẫn như thói quen gọi vào số máy của Shiloh.

Thế mà lại có thể gọi điện được cho Shiloh!

Ánh mắt lúc đầu cô có chút sững sốt, khoé mắt hơi hồng lên, đến khi cuộc gọi đã thành công kết nối, hốc mắt thế mà lại cay lên.

Cô run rẩy cầm di động, năm năm qua cô gọi cô ấy nhiều cuộc đến vậy, thế mà đây là lần đầu tiên cô ấy chịu bắt máy.

Càng nghĩ cô lại càng muốn khóc.

[Sh…Shiloh]

[…]

[Shiloh, là cậu phải không?]

Nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô, động tác lật tài liệu bên đầu giây bên kia dừng lại, âm giọng mềm mại, đáp một từ:[Ừ]

Tịch Ngưng đỏ mắt, bật cười thành tiếng.

Không hiểu tại sao năm đó chuyện của Thương Mộ Nghiêm khiến cô mệt mỏi khóc rất nhiều, nhưng đến khi mối quan hệ tình bạn giữa cô và Shiloh rạn nứt, Tịch Ngưng lại hoảng hốt tới mức lo được lo mất, còn có khi nhiều đêm mất ngủ.

Vì đối với cô, chuyện của Thương Mộ Nghiêm cô chỉ có thể bất lực mà từ bỏ. Còn Shiloh, kết thúc tình bạn trong sự vằn vặt của cô.

Khi không có gia đình bên cạnh, sẽ còn cô ấy ở bên cạnh.

Khi vấn đề học tập trở nên khó khăn, sẽ có Shiloh bên cạnh mà cùng cô giải quyết từng bài một.

Mỗi lần cô bị mẹ phạt không cho ăn cơm, vẫn là cô ấy đưa cơm đến cho cô ăn, còn có nhiều đêm cho cô ở nhờ trong phòng vì cô không dám về lại nhà mình.

Shiloh từ lâu đã như là một người bạn mà cô không thể thiếu, cô ấy như là bờ tường vững chắc nhất của cô. Ít nhất khi không còn Thương Mộ Nghiêm, thì vẫn còn cô ấy bên cạnh và an ủi cô.

Cô uất ức nói:[Nhiều năm như vậy cậu vẫn còn giận tớ sao?]

[Tớ không giận cậu, là cậu không xem tớ là bạn trước]

[Lần đó…là cuối kì năm hai, cậu từng nói muốn dồn tâm huyết vào bài luận để tham gia cuộc thi, tớ chỉ không muốn làm cậu bị ảnh hưởng thôi]

Shiloh ở bên kia bật cười thành tiếng:[Chẳng phải năm năm qua cậu rất nổi tiếng sao? Không cần tớ cậu vẫn sẽ không bị ảnh hưởng gì]

Khoé mắt Tịch Ngưng ánh lên tia sáng, ngay lập tức hỏi:[Tại sao cậu biết tớ nổi tiếng? Có phải cậu vẫn luôn theo dõi tớ không?]

Shiloh bối rối vì bị cô đoán trúng tâm đen, đang định lên tiếng đáp trả, giọng Tịch Ngưng lại mềm mại, khẩn cầu, nũng nĩu vang lên.

[Shiloh, cậu có thể đừng giận tớ được không? Tớ thật sự biết lỗi rồi…]

Một lát sau, Tịch Ngưng nghe thấy tiếng thở dài nặng nề bất lực của đối phương.

Tối hôm đó, Tịch Ngưng lái xe đi ra khỏi nhà, trong lúc đậu xe ở gara trung tâm thương mại, phía sau truyền tới một giọng nói kinh ngạc của người đàn ông.

‘‘Tịch Ngưng?’’

Động tác khoá xe trên tay cô khựng lại, quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng.

Môi cô khẽ cong lên, bình tĩnh gọi tên:’‘Anh Trịnh Uân.’’