Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 133: Lời lẽ vô sỉ




Từ sáng cho đến chiều ngày hôm đó Tịch Ngưng lo lắng cầm di động không rời, sợ rằng người nào đó gọi điện cô không bắt máy thì sẽ mách với ông nội mình, đầu óc loạn từ sáng đến chiều, tâm trạng vì thế mà căng thẳng tột độ.

Nhưng cô đợi từ sáng cả nửa ngày, kết quả lại không thấy chút động tĩnh gì, lúc này cô không kiềm được phấn khích mà khoé môi vui sướng cong lên.

Nằm trên giường lăn lộn một cái cách thoải mái.

Thật ra nếu nói thật thì Tịch Ngưng bây giờ lại không muốn tiếp xúc với Thương Mộ Nghiêm.

Nhiều năm qua cô đã quen giữ khoảng cách với đàn ông, bây giờ đột ngột có người xuất hiện trong quỹ đạo mình khó tránh khỏi sẽ không giữ được bình tĩnh mà có chút lúng túng.

Tịch Ngưng đi tới bàn trang điểm bắt đầu chăm sóc da mặt mình, vừa mới thoa được phân nửa, trong gương xuất hiện gương mặt của ông nội mình ở ngoài cửa phòng ló vào.

Trong lòng cô kéo đến một dự cảm bất an—-

"Thay đồ đi, Tổng Giám đốc Thương đến rồi"

Quả nhiên, vẫn là không thoát được

Tịch Ngưng im lặng gật đầu, vâng một tiếng đáp lời của ông nội.

Ông nội Tịch liếc nhìn gương mặt ảm đạm không tình nguyện của cô, đi vào trong phòng cô rồi đóng cửa lại."Cháu không thích Thương Mộ Nghiêm sao? Đó là một người đàn ông không

tồi đấy!"

Cô nhìn ông nội mình trong gương, ánh mắt bình tĩnh thoa kem trên mặt, thờ ơ đáp :"Tốt hay không thì cũng không đến lượt cháu phán xét"

Ông nội Tịch khẽ nhíu mày lại.

"Ông nội, người đàn ông như thế ông nghĩ họ sẽ thật sự chịu cúi đầu xuống mà để ý đến một người tầm thường như cháu sao? Không cảm thấy không cùng đẳng cấp sao ạ?"

Cô cười nhẹ :"Đây chỉ là một số thú vui của những kẻ doanh nhân thôi. Thường ngày công việc áp lực bận rộn, tìm một thứ gì đó mới mẻ không phải tâm trạng sẽ tốt lên sao?"



Ông sững sờ nhìn cô :"Cháu cho rằng Thương Mộ Nghiêm là loại người đó sao?"

Cô mím môi, cụp mắt không đáp.

Nếu không thì tại sao năm đó cô và anh lại mỗi người mỗi ngã chứ?

Năm đó Tịch Ngưng đúng là rất ngây thơ, cứ luôn nghĩ rằng anh bị ảnh hưởng từ gia đình khó tránh khỏi không có cảm giác an toàn và vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình.

Nhưng sau khi cô lên đại học, cô đã được một người bạn cùng khoá thông não rằng.

Nếu là người thích chúng ta thật lòng, cho dù người ấy có hướng nội hay là ít nói..họ vẫn thể hiện một mặt nào đó thích chúng ta. Bởi vì họ sợ mất chúng ta.Năm đó cô nghĩ cảm xúc có thể từ từ cảm mến rồi sâu đậm.

Nhưng sau này cô mới biết, cảm nhận lần đầu tiên cũng rất quan trọng, nếu không có cảm nhận tốt, thì đàn ông sẽ không cho mình cơ hội tìm hiểu sâu, chi phối hơn bảy mươi phần trăm đoạn tình cảm sau này.

Cho nên nếu anh nói không rõ cảm xúc của mình, chính là không thích cô, thế thì cần gì hết phải tự làm đau bản thân chứ?

Cô im lặng một hồi lâu, xoay người từ ghế đứng dậy, cười rạng rỡ với ông nội mình.

"Cháu không có tư cách phán xét người khác đâu ạ.

Ông nội Tịch nhìn cô không đáp.

Tính cách Tịch Ngưng thật ra rất dễ hiểu, cô là một cô gái có tính cách khá là nổi loạn, dám nghĩ dám làm, sự nổi loạn thì lại bắt nguồn từ mẹ cô, bà cấm túc cô quá nhiều thứ, thành ra cô luôn có những suy nghĩ muốn chống đối lại.

Như việc xỏ khuyên tai hoặc xăm hình, nhuộm tóc..

Nếu cô thích ai thì sẽ không cần người khác chỉ dạy hay góp ý, cô sẽ có cách tiếp cận với người đó.

Đối với một số thứ, Tịch Ngưng cực kì cố chấp và cứng đầu. Giống như chuyện quyết định theo đuổi đam mê của mình vậy..

Tịch Ngưng mặc một chiếc váy ngắn ôm body, bên ngoài mặc áo khoác đen dài đến bắp chân, mái tóc dài chạm đến thắt lưng, gương mặt trang điểm tinh tế, có nét điềm tĩnh giữa người phụ nữ trưởng thành và trẻ trung của thiếu nữ mới lớn.



Nếu nhìn gương mặt này sẽ không ai đoán được tuổi tác thật sự của cô.

Tịch Ngưng đi đến phía chiếc xe lẳng lặng đậu cách đó khônh xa, gõ cửa kính vị trí lái xe.

Kính xe được hạ xuống.

Trên người cô toả ra một mùi hương thơm dịu mà bay vào chóp mũi anh, lại cực kì nhẹ nhàng ngọt ngào.

"Chào Tổng Giám đốc Thương, xin hỏi là tôi sẽ ngồi ở đâu?"

Thật ra cô biết đây là câu hỏi dư thừa, từ khi hạ cửa xe xuống cô đã biết là anh tự lái xe đến, nhưng tự nhiên mở cửa ngồi vị trí phó lái quá kì quái.

Mà ngồi ở phía sau lại càng kì quái hơn.

Cô sẽ không dám để một người có thân phận như anh đảm nhiệm vị trí người lái xe.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nâng lên, đôi con ngươi trầm lặng, giọng nói chậm rãi nam tính :"Ghế phụ"

Tịch Ngưng nhìn biểu cảm trên mặt anh, cuối cùng chỉ gật đầu nói được rồi vòng qua ghế phụ.

Đến lúc Tịch Ngưng ngồi vào trong xe, khoang xe chật chội càng ngửi được mùi hương trên cơ thể cô rõ ràng, hôm nay cô không giống như hôm xem mắt trước, đã có khí chất phụ nữ hơn không ít, lại như thời gian tua chậm trở lại.Quay lại lúc cả anh và cô thường xuyên chở nhau đi ăn sau khi Thương Mộ Nghiêm phụ đạo môn Vật Lý cho cô xong.

Ánh mắt anh chan chứa sự dịu dàng sâu sắc, tâm trạng trong lòng vô cùng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn trầm ổn bình tĩnh.

"Muốn đi ăn không?"

Tịch Ngưng thắt lại dây an toàn, chân mày hơi nhướng lên cười :"Thì chẳng phải mục đích của anh là ép tôi ra ngoài cùng anh đi ăn sao?"

"Chẳng lẽ anh muốn tôi đi khách sạn cùng anh?"

Bất ngờ là Thương Mộ Nghiêm lại nghiêm túc suy nghĩ lời đó của Tịch Ngưng, anh cười :"Cũng có thể, vậy ăn xong cùng đi khách sạn nhá?"