Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 142: Ở chung




Chuyến bay hạ cánh vào lúc năm giờ sáng tại New York, thời tiết ở đây vào tháng năm vô vùng thoải mái và dễ chịu, khi cả ba thân ảnh bước ra khỏi sân bay khi này trên ngoài đã có không ít xe cộ đã tấp nập qua lại.

Cả ba người tiếp đó đến một khách sạn năm sao thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn Thương Thị, trên con đường cao tốc Tịch Ngưng có thể thấy có không ít biển quảng cáo được chiếu lên những toà nhà cao tầng gồm ba mặt led với kích thước vô cùng lớn.

Đó là vô số hình ảnh của Tịch Ngưng được chiếu lên để chúc mừng sinh nhật cô.

Nếu có mười biển quảng cáo thì hết chín bảng hình ảnh cô đã được người hâm mộ chi tiền để chiếu lên.

Có thể nhìn ra Tịch Ngưng nổi tiếng như thế nào khi ở New York.

Dù sau cũng là người của công chúng, nhìn thấy những thứ này trong lòng cũng dâng lên cảm giác vui vẻ ấm áp.

Thật ra Tịch Khải và anh trai đã có tặng quà cho cô vào buổi tối khi thời gian vừa điểm qua ngày 7/5, ông nội Tịch sáng hôm sau cũng muốn đưa cô đi ăn để tổ chức sinh nhật, nhưng lúc đó cô lại bận hẹn cùng Shiloh, cho nên tiệc sinh nhật cô không được gia đình tổ chức.

Mọi thứ sau đó đều được Trợ lí Lâm thu xếp chu toàn, trong suốt quá trình cũng không có sơ xuất gì.

Khoảng mười lăm phút sau khi xuống máy bay, đầu óc cô đã ổn định hơn khá nhiều, cảm giác tỉnh táo đã trở nên bình thường.

Trợ lý Lâm là người đi nhận thẻ phòng, cô sau khi chuẩn bị bước xuống xe thì đã đội mũ, đeo khẩu trang và mắt kính, sẽ không ai có thể nhận ra cô.

Giám đốc ở đây đích thân đến đón Thương Mộ Nghiêm, chào hỏi anh vài câu rồi cười vui vẻ giao chìa khóá cho

Trợ lý Lâm, thái độ Thương Mộ Nghiêm không tệ, nhàn nhạt trò chuyện cùng ông ấy một vài câu, sau đó xoay người rời đi.

Cậu ấy kéo hành lí mình và anh vào thang máy, còn hành lí cô đã được Thương Mộ Nghiêm xách hộ.

Tịch Ngưng và Tổng Giám đốc Thương đi vào hướng phía bên trái trước ánh mắt kinh ngạc của tiếp tân và giám đốc ở đây, nhưng họ lại không dám thảo luận trước mặt anh, khi cửa thang máy đóng lại, mới tò mò hỏi xem có biết người đeo khẩu trang đó không, tất cả đều nói nhiều dáng người có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được

Bởi vì họ hiểu tính cách của Ông Chủ mình, lúc anh vừa mới tiếp quản Tổng Giám đốc Thương của Tập đoàn

Thương Thị cũng đã nổi tiếng lẫy lừng nhờ vào nhan sắc của mình, cũng vì thế họ mới biết anh là một người lạnh lùng ít nói, khí chất hơn người, xung quanh chưa từng có người phụ nữ nào, vì thế họ vẫn luôn ngưỡng mộ mà muốn gặp anh một lần.

Khi gặp được bên ngoài bằng xương bằng thịt, chỉ có một câu nói thôi..

Vô cùng đẹp trai!

Vậy mà giờ bên cạnh lại xuất hiện thêm một người phụ nữ khác, mà nhìn bóng lưng chắc chắn dung mạo người trong lớp khẩu trang đó cũng không hề tầm thường.

Đợi cô và Thương Mộ Nghiêm vào trong thang máy, cậu ấn đến tầng cao nhất, khi ra bên ngoài khu vực VIP, nơi đây chỉ dành cho nhân vật quyền lực hoặc nhiều tiền mới có thể chi trả nổi. Số lượng chưa đến mười căn phòng.

Trợ lý Lâm nhìn đến số phòng, sau đó dừng tại một căn phòng, nhìn Tịch Ngưng rồi nhìn Thương Mộ Nghiêm, đưa ra hai chìa khóá và thẻ từ.

Động tác tay Thương Mộ Nghiêm rất nhanh, bình thản nhận hai chiếc chìa khóa trên tay Trợ lý Lâm, cũng không xem đó là chìa khóa phòng nào, mà cứ tuỳ tiện nhận hết.

Tịch Ngưng ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh, mang theo vẻ khó hiểu.

Vậy chìa khóa phòng cô thì sao? Anh giữ làm cái gì?



"Cậu về phòng trước đi." Anh trầm giọng nói.

"Vâng." Trước khi trợ lý Lâm rời đi còn đặt hành lý Thương Mộ Nghiêm đến trước cánh cửa, sau khi ổn thỏả cậu nhìn sang cô, cười gật đầu :"Tôi đi trước."

Nói xong thì xoay lưng tiến đến một cánh cửa khác.

Cô ngơ ngác :"À, được."

Nhưng sau đó cô lại nhìn sang Trợ lý Lâm.

Một bên Trợ lý Lâm đến một căn phòng khác.

Một bên Thương Mộ Nghiêm đang dùng thẻ từ mở cửa.

Tịch Ngưng đứng ở quầy tiếp tân không xa, rõ ràng cậu chỉ đặt hai căn phòng..

Nhưng..

Trong đầu nhảy lên một suy đoán, Tịch Ngưng kinh hãi mà loại bỏ cái suy nghĩ đó.

Cô lên tiếng :"Khoang đã, vậy tôi sẽ ở phòng nào?"

Động tác của hai người đàn ông bỗng chốc dừng lại, cô hết nhìn Trợ lý Lâm rồi lại ngước mắt nhìn đôi mât sâu thằm của Thương Mộ Nghiêm.

Lại nhíu mày lên tiếng hỏi anh :"Lâm Đình anh ấy chỉ đặt hai căn phòng, vậy tôi sẽ ở đâu chứ? Sao lúc nãy anh không nhắc là chưa đặt phòng cho tôi chứ?"

Tịch Ngưng suy nghĩ cuối cùng chỉ có hai lý do.

Một là anh chưa đặt phòng cho cô, hai là cô sẽ..ở chung với anh..?

Lý do thứ hai lại không mang tính thuyết phục cho lắm, mà lại còn có cảm giác là tự mình ảo tưởng hơn.

Cô còn cho rằng là mình đã lên tiếng hỏi như thế, còn hi vọng sẽ tìm được câu trả lời từ anh.

Nhưng nào ngờ, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nặng nề u ám nhìn cô, khi mở miệng thì trọng điểm lại là...

"Lâm Đình?" Thương Mộ Nghiêm cười như không cười nhìn cô.

Trợ lý Lâm sống lưng dựng thẳng, còn cho rằng là Tổng Giám đốc đang gọi tên mình, đang định lên tiếng thì lại nghe anh nói tiếp, mắt vẫn nhìn chăm chăm cô.

"Thân thiết đến vậy rồi?"

Tịch Ngưng :"..."

Trợ lý Lâm :"..."

Thương Mộ Nghiêm im lặng nhìn cô, trầm giọng nói :"Tôi sẽ sắp xếp phòng cho em, đừng lo lắng."



"Vậy..."

Sau khi mở khóa được căn phòng, Thương Mộ Nghiêm mở cửa ra, một bàn tay nắm tay cầm hành lý, một tay túm gọn cánh tay cô, kéo cô vào bên trong đóng "sầm" cửa lại một cái.

Trợ lý Lâm sững sờ nhìn khung cảnh vừa rồi, chớp chớp mắt chưa kịp phản ứng.

Thì ra không đặt ba phòng là vì muốn ở chung với Bà Chủ.

Tịch Ngưng bị anh kéo trực tiếp vào bên trong, sau đó nhìn theo bóng lưng của anh bước vào bên trong, ánh mắt cô phòng bị nhìn anh :"Anh kéo tôi vào đây làm gì? Nếu anh không thuê phòng cho tôi thì tôi sẽ tự xuống dưới thuê một căn phòng."

"Ở đây có hai phòng ngủ." Thương Mộ Nghiêm kéo hành lý của cô đến phòng khách, quay lại nhìn cô nhíu mày hỏi :"Còn không đi theo?"

Cô sực tỉnh lại, tháo giày đế cao ra rồi đi theo Thương Mộ Nghiêm.

Phòng Tổng Thống của khách sạn này vô cùng rộng lớn, rộng hơn 500m2. Phải đi qua một đoạn đường qua phòng khách và phòng bếp rộng lớn mới đến được cánh cửa của phòng ngủ.

Tịch Ngưng không biết anh là Ông Chủ của khách sạn năm sao này, còn cho rằng là anh công tác thường xuyên qua đêm tại đây nên mới có thể thông thạo đường đi như vậy.

Ở đây còn có cả một bể bơi, phòng tập thể thao, phòng họp và cả phòng xông hơi...

Bàn tay anh xoay tay nắm cửa, mở cửa ra, căn phòng ngủ rộng lớn xuất hiện trước mắt cô.

Hệt như một căn phòng của cô ở Tịch Gia, rộng lớn thoải mái, nội thất từ cổ điển đến hiện đại, mọi thứ đều mang theo cảm giác sang trọng và xa hoa.

Từ điều hoà, TV, bàn làm việc, phòng vệ sinh.. mọi thứ đều vô cùng đầy đủ.

Thương Mộ Nghiêm bước vào căn phòng trước, màu sắc không theo tông màu chủ đạo mà khá đặc sắc, cánh cửa màu đen viền ô trắng, chiếc giường lớn với màu trắng tinh khôi, cuối đuôi giường có một chiếc ghế dài màu đỏ với khung cây màu đen được đặt ở đó, dưới sàn lót thảm với hoa văn phức tạp, trên tường còn có vài bức tranh được treo lên. Đều đặc biệt là còn có cả ban công để có thể ngắm nhìn ra bên ngoài.

Tịch Ngưng vốn không quá khó tính trong việc thuê phòng, trước đó cô vẫn luôn ở những căn phòng tầm trung, nhiều lần đã bị chú ba nhắc nhở chuyện thuê phòng tầm trung như vậy, nhưng cô lại không thấy có gì khác biệt lắm, nhưng thường ngày đều bận rộn ở ngoài, tối về chỉ cần có giường thì mọi thứ rất vẫn ổn, rất tốt.

Cũng không có thời gian mà tận hưởng quyền lợi ở phòng VIP của khách sạn, thế nên thuê phòng nào cũng như phòng nào.

Cho nên mấy căn phòng như vậy cô đều biết tiền thuê sẽ không hề rẻ, cảm thấy cũng có phần sót ví giùm anh.

"Em nghỉ ngơi đi, khi nào có thông báo tôi sẽ gọi."

"Được."

Thương Mộ Nghiêm không bước ra ngoài mà chỉ đóng cửa phòng, cô ngạc nhìn chằm chằm anh bình thản lướt qua mình, sau đó mở một cánh cửa trong góc phòng, anh nói :"Có gì thì cứ mở cửa qua tìm tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh."

Cô gật đầu.

Thì ra là hai căn phòng tuy tách biệt nhưng có bố trí thêm cửa thông nhau.

Nhưng..đầu óc sau đó nhảy dựng lên.

Cái quái gì vậy? Là cửa phòng thông nhau sao?!