Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 149: Cười với anh




Sau khi Tịch Ngưng bước vào phòng khám tư nhân và trải qua vài bước kiểm tra, người đàn ông mắt xanh nhìn cô rồi nghiêm túc hỏi :"Gần đây cô bị sốt cao đúng chứ?"

Tịch Ngưng im lặng một lát, bình tĩnh gật đầu.

'Vâng, tháng trước tôi có bị cảm vì ngâm trong nước lạnh."

Người đàn ông này là người Mỹ gốc Đức, vẻ ngoài vô cùng hút mắt, mũi cao hốc mắt sâu, mái tóc ngắn gọn gàng càng tăng thêm vẻ anh tuấn trên người, khi nãy khi họ vừa đến anh ấy còn để lộ ra một chút tính cách cột nhã cà lơ phất phơ, nhưng khi bắt đầu vào công việc thì lại như biển thành một người khác.

Trở nên nghiêm túc đàng hoàng hơn rất nhiều.

Người đàn ông này tên là Vin.

Anh ấy nghe thế lại liếc nhìn xuống thân thể cô, chỉ cần nhìn vào làn da cô cũng có thể đoán được là cô gái này cơ thể không phải dạng yếu ớt gì, cũng có thể coi như là khá khỏe mạnh, nhưng không hiểu tại sao mạch lúc yếu lúc mạnh.

Nhìn gương mặt cô trầm ngâm một lát sau đó trong mắt anh ấy có sự kinh ngạc.

"Ò, cô có phải là Jami Alexander không? Ca sĩ người Mỹ?"

Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cười nhẹ gật đầu.

Thương Mộ Nghiêm dựa lưng vào cửa, nhìn hai người vẫn đang trò chuyện cùng nhau, sắc mặt trở nên âm trầm, híp mắt ẩn chứa sự khó chịu.

Đôi mắt màu xanh Vin như phát sáng :"Có phải việc cô ngâm nước lạnh có liên quan đến bộ phim chuẩn bị ra mắt trong cuối tháng năm không?"

Tịch Ngưng không nghĩ người này cũng biết cái này, chỉ hơi kinh ngạc một cái rồi vẫn gật đầu xác định :"Đúng vậy."

"Cô ngâm nước trong bao lâu?"

"Không rõ, chỉ là quay trong lúc giữa đêm nên có thể vì thế bị cảm."

"Ừ, cô nên chú ý sức khoẻ. Dù sao công việc cô cũng khá dày đặc, nên ngủ buồn đi, nhìn cô có vẻ gầy hơn cả mấy tháng trước rồi."

Nét mặt Thương Mộ Nghiêm trên nên u ám, ánh mắt thâm thuy sắc bén nhìn Vin cảnh cáo :"Cậu bị ngứa đòn rồi sao, Vin?"

Nghe giọng nói lạnh lùng này của Thương Mộ Nghiêm, bất giác sống lưng Vin cứng đờ, sau lưng như có dòng điện chạy dọc toàn thân, rùng mình một cái.

Vin không nhìn Thương Mộ Nghiêm, nhưng giọng lại có chút thay đổi :"Để tôi kê thuốc cho cô nhá? Sau này tránh tiếp xúc với thời tiết hoặc nhiệt độ quá lạnh."

Tịch Ngưng không nói gì, gật đầu với Vin :"Cảm ơn anh."

Thương Mộ Nghiêm thu hồi tầm mắt, đôi con ngươi tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn qua cô.

"Lại đây." Anh lạnh lùng ra lệnh.

Tịch Ngưng nhìn sang anh, lại nhìn đến bác sĩ Vin, thấy đã không còn vấn đề gì cần trả lời, Tịch Ngưng cũng không ngồi lại quá lâu, đứng dậy đi đến chỗ Thương Mộ Nghiêm.

Khi Tịch Ngưng bước lại gần, ánh mắt sâu thẳm Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng quan sát nét mặt cô, trên mặt Tịch Ngưng vẫn là sự hồng hào và không có sự mệt mỏi gì, lúc này anh mới hơi cúi đầu, cánh tay vươn ra ôm eo cô, dùng lực kéo vào lòng.



Cơ thể mềm mại và mùi hương thơm ngát trên người cô bay đến, Thương Mộ Nghiêm cúi đầu, cô còn chưa kịp tránh là anh đã bất ngờ hôn "chụt" một cái lên khoé môi cô.

Trong gian phòng yên tĩnh này tiếng hôn đó trở nên phóng đại và rõ ràng hơn rất nhiều.

Động tác trên tay Vin ngừng lại, quay đầu nhìn.

Vừa quay đầu, đã bắt gặp hình ảnh người đàn ông cao lớn đĩnh đạc uy nghiên dựa người vào cửa, một cánh tay to ôm eo nhỏ của người phụ nữ kéo vào trong lòng, ánh mắt nâng lên.

Không hiểu sao lại nhìn chằm chằm Vin.

Gương mặt Vin trở nên khó coi, cảm thấy chiều nay bị nhét một đống cẩu lương này là đã no căng bụng rồi.

Vin lại nhạy bén phát hiện, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm có gì đó rất kì lạ,

Giống như là đang công khai muốn tuyên bố chủ quyền.

Cả hai đi xuống chung cư là gần một tiếng sau, khi nãy Vin vừa cho cô uống một đơn thuốc, có lẽ tác dụng thuốc có chút mạnh, nên bây giờ bụng cô có chút đói, khi chuẩn bị đi qua khu vực phục vụ ăn uống.

Cô mím chặt môi, vươn tay kéo lấy tay áo anh.

Thương Mộ Nghiêm cảm nhận tay áo mình bị cô nhẹ nhàng kéo lại, nhìn xuống cô, bước lại đến trước mặt Tịch Ngưng, nhìn gương mặt cô rồi liếc nhìn đến nhà ăn ở gần đó, hỏi :"Em đói sao?"

Ánh mắt Tịch Ngưng có hơi bất ngờ ngạc nhiên, sau đó vẫn gật đầu :"Ừ. Thuốc có chút mạnh, tôi có chút sốt ruột."

Cô bất ngờ không phải là chuyện Thương Mộ Nghiêm đột nhiên quan tâm cô, mà điều cô ngạc nhiên chính là anh có thể nhìn ra được điều cô chuẩn bị nói.

Thật ra ngoài Shiloh ra thì không ai có thể đoán ra được điều cô đang nghĩ trong đầu, chính là lần đầu tiên có một người ngoài Shiloh đoán ra được, nên không tránh khỏi bất ngờ và kinh ngạc.

Cả hai đi vào nhà ăn rộng lớn đó, bên trong có đến hai tầng rộng như một nhà hàng lớn.

Ở đây được chia làm hai khu, một bên là khu chung cư đắc tiền. Từ khu chung cư đi ra đến khu vực lễ tân thì cách đó không xa sẽ có một cánh cửa, khi mở cánh cửa đó thì là một nhà ăn rất lớn được ông chủ của khu chung cư này xây nên.

Vì cô là người nổi tiếng, cộng thêm đã từng công tác ở đây khá nhiều lần và ăn đồ ăn ở đây, nếu là nhân viên lâu năm sẽ nhận ra cô, họ vừa nhìn thấy cô đến trong nội tâm liền phấn kích, ánh mắt sáng bừng lên.

Tịch Ngưng thật sự rất đẹp, trước đó lúc còn ở chung cư này cô ăn mặc đơn giản cũng đã toát lên khí chất hơn người, gương mặt đẹp tới mức có thể làm phụ nữ và những nhân viên ở đây kích động đến đứng ngồi không yên.

Vì họ mến mộ cô kinh khủng!

Nhất là lúc cô cười rộ lên, như là muốn lấy mạng họ vậy!

"A...chị, chị lại đến đặt đồ ăn sao?"

Tịch Ngưng đi đến quầy gọi món, còn Thương Mộ Nghiêm đứng cách đó không xa, dáng người cao lớn khí chất hơn người, hơi thở lạnh lẽo xa cách, im lặng nhìn cô.

Tịch Ngưng nhìn cô nhân viên này, cong môi cười, gương mặt chợt vui vẻ hơn, lắc đầu :"Chị đi ăn với bạn."



Cô nhân viên vội lấy thực đơn cho cô :"Nào! Chị gọi món đi ạ, mấy tháng trước chỗ em có nhập thêm vài loại nước táo, chị có muốn uống không ạ?"

Tịch Ngưng gật đầu, sảng khoái đồng ý :"Được thôi."

Nói xong, cô nói tiếp :"Vậy chị tìm bàn trước, một lát em tìm chị lấy thực đơn nhá?"

Cô nhân viên cười tươi, ánh mắt ái mộ nhìn cô :"Vâng! Chị cứ đem đi đi ạ."

Tịch Ngưng cười rồi sau đó xoay người rời đi, lúc này cô nhân viên đó mới để ý người bạn mà thần tượng mình nói thì ra là một người đàn ông anh tuấn!

Dáng người hai người có sự chênh lệch rõ ràng, so với cô, dáng người Thương Mộ Nghiêm cao lớn gấp ba lần cô.

Thật có cảm giác cả hai như bước ra từ trong tranh.

Cô xinh đẹp như hoa.

Anh chân dài, eo hẹp, vai rộng. Là một người đàn ông đẹp trai khí chất khó tìm.

Trong đầu cô nhân viên có sự vui vẻ thật lòng, cảm thấy thần tượng mình như đã tìm được một người để dựa vào.

Đầu óc của một cô gái tuổi hai mươi hai xoẹt qua không ít cốt truyện như trên phim.

Cả hai đang lén lút hẹn hò.

"Anh muốn món ăn cái gì?"

Tịch Ngưng để menu ra giữa bàn để Thương Mộ Nghiêm có thể tự chọn, những món này là cô đã ăn qua ít nhất một lần, bây giờ nhìn lại chợt cảm thấy trong cổ họng vẫn còn mùi vị của món ăn lúc trước, đồ ăn ở đây ghi chú rất rõ gàng, từ thành phần đến gia vị và các cấp độ cay nếu có, vì thế Tịch Ngưng chưa từng bị lừa mà ăn phải món cay bao giờ.

Nhìn đến mấy phần gà gán và phần mỳ xào cô thịt bầm mắt cô chợt sáng lên.

Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt tươi rói của cô, hỏi :"Em cảm thấy trong đây món nào là ngon?"

"Theo tôi sao?" Tịch Ngưng trầm mặt một lúc, sau đó khoe môi cong lên cười, ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ lên thực đơn :"Món này, món này, món này..để xem..A, món này cũng rất ngon. Mùi vị nó khá đậm đà có chút giống những món ở Trung Hoa, cà ri gà ở đây cũng rất ngon."

"Đồ ăn ở Mỹ sẽ thiên về bánh và đồ ăn nhanh hơn, ở đây cũng có một số món nhưng tôi không thích ăn. Ăn có thể thử những món như cà ri gà ấy, thật sư rất ngon."

Thương Mộ Nghiêm từ nãy tới giờ vẫn luôn nhìn cô không rời, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, khoé môi anh cong lên, giống như vừa phát hiện ra một sự việc gì đó.

Tịch Ngưng là người rất thích ăn uống, nói đến đồ ăn thì cô lại bất chế độ vui vẻ và nhiệt tình hơn rất nhiều. Thấy cô đang có vẻ băn khoăn lựa chọn.

Anh cất giọng trầm thấp nam tính :"Đừng chọn nữa, cứ chọn hết đi."

Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt mở to sáng bừng :"Thật sao?" Cô cười lộ ra má lúm đồng tiền :"Vậy tôi không khách sáo đâu đấy."

Đây là lần đầu tiên sau tám năm anh thấy nụ cười vui vẻ này của cô, nội tâm như mềm cả ra.

Anh cười nhìn cô, trong giọng nói mơ hồ có cảm giác dung túng cưng chiều :"Được."