Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 176: Hội nghị cấp cao




Cả ngày hôm đó Tịch Ngưng dù có ở trong khách sạn hay đi ra ngoài ăn trưa, mỗi bước đều không thể tách khỏi

Thương Mộ Nghiêm ở phạm vi quá xa.

Phải tốn rất nhiều thời gian sau có thể tách ra

Chiều hôm ấy thời tiết đặc biệt tốt lên, không mưa mà nắng lại không quá gắt, cô giữ tâm trạng thoải mái diện một bộ váy ngắn xinh đẹp rồi bước ra khỏi phòng.

Thế nhưng không biết trùng hợp hay xui xẻo thế nào, cùng lúc này Thương Mộ Nghiêm từ hành lang trở về phòng, trên tay còn xách vài túi đựng thực phẩm.

Nụ cười trên khoé môi cô cứng đờ.

Thương Mộ Nghiêm hờ hững nhìn chăm chăm cô.

Sau đó..

Chính là không có sau đó nữa!

Lại một lần nữa cô và anh ở cùng một chỗ với nhau.

Lúc đầu Tịch Ngưng còn muốn đi công viên nước hoặc thuy cung ở thành phố A này, yên tĩnh mà tận hưởng cái đẹp và ngắm nhìn chúng một mình.

Nhưng cuối cùng mấy thứ đó lại thất bại!

Cô đi đâu Thương Mộ Nghiêm sẽ đi đó, còn lấy lý do nhiều người mà muốn nắm tay tránh để cô lạc đường.

Trong thủỷ cung mọi người chưa nhìn đến dung mạo là đã chú ý đến và dáng người cao lớn hoàn mỹ nổi bật của anh.

Trang phục anh chọn là một chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, không có gì gây ấn tượng nhưng khi được mặc trên người anh lại trở nên như một trang phục chỉ dành riêng cho anh.

Cơ bắp và cơ ngực ẩn hiện trong lớp áo mỏng, yết hầu quyến rũ, vòng eo hẹp cùng đôi chân thon dài, gương mặt lạnh lẽo âm trầm điểm tĩnh.

Nhìn vào liền có một loại khí chất cấm dục, từ hơi thở đều mang theo sự lạnh nhạt, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ dịu dàng chú ý đến người bên cạnh mình.

"Ngày mai cuộc họp hội nghị sẽ diễn ra, tôi không biết hôm nay em có thái độ gì, nhưng ngày mai nhất định phải ngoan ngoãn không được cách tôi quá xa."

Tịch Ngưng nghe nhưng im lặng không đáp.

Thương Mộ Nghiêm véo mạnh má cô.



"Úi! Anh làm cái gì vậy!" Cô tức giận trừng mắt nhìn.

Anh cười nhẹ :"Không có gì, khi nãy có lẽ tôi nhìn nhầm, từ tầm nhìn của tôi trông em như một đứa trẻ vậy, tôi không kiềm được mà sờ thử thôi."

Cô nhíu mày hạ thấp giọng, nói :"Tôi cấm anh véo mặt tôi! Nếu lỡ bị người khác chụp hay nhìn thấy thì sao?"

Anh trầm giọng đáp :"Em cũng không phải bạn gái tôi, quản nhiều như vậy làm gì." (2"

Cô nhìn biểu cảm gương mặt anh không có gì thay đổi, ngược lại là cô tức đến ngực đều phập phồng lên xuống.

Cô lạnh lùng h một cái quay mặt đi.

Thương Mộ Nghiêm cười nhẹ cong khoé môi.

Giọng nói từ tốn trầm ổn chỉ đủ để cô nghe :"Ngày mai em chỉ cần ngoan như vậy là được."

Qua đến sáng ngày hôm sau, Tịch Ngưng thức sớm thu xếp mọi thứ lại lần nữa, từ giấy tờ đến văn kiện, bản kế hoạch của mấy năm qua hay là kết quả số liệu, tất cả đều được cô xem lại một lượt.

Tịch Ngưng có xem qua thông tin Thương Mộ Nghiêm đưa cho, cũng biết trong đó có không ít người đã ở trên thương trường từ rất lâu, có thể nói là những lão "cáo già" trong lĩnh vực chính trị.

Mấy người xấp xỉ tuổi cô lại không có một ai, hầu như đều từ trung niên trở về sau.

Nếu nói cụ thể hơn, thì chính là cô và Thương Mộ Nghiêm là người trẻ tuổi nhất tham dự cuộc hội nghị cấp cao này!

Vừa suy nghĩ đến mấy tình huống đó, tâm trạng cô lại căng như dây đàn, trong đầu như có con gì đó chạy loạn đến mức choáng váng.

Khi cửa chính vang lên tiếng gõ cửa, cô nhìn bản thân mình trong gương, mang giày rồi đi ra ngoài mở cửa

Thương Mộ Nghiêm bên ngoài dựa lưng vào tường cạnh cửa phòng cô, khi Tịch Ngưng bước ra khỏi phòng đôi con ngươi sâu thẳm đen kịt của anh lẳng lặng quan sát cô.

Thật lâu sau, anh khẽ nói.

"Chỉ là một cuộc họp hằng năm thôi, không cần phải xinh đẹp như vậy."

Lời nói này của Thương Mộ Nghiêm làm Tịch Ngưng ngạc nhiên tới mức sững sờ.

Sau đó vành tai từ từ ửng đỏ lên, cúi đầu né tránh ánh mắt của anh.



Người đàn ông này thật lạ lùng, trước đó khi cô theo đuổi anh, cũng từng hỏi "Em có đẹp không?" thì anh đều bày ra vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm.

Bây giờ thì như trời đất đảo lộn vậy...

Trợ lý Đường ngồi đợi cô ở dưới đại sảnh, khi thấy cô đi đến thì anh ấy ngay lập tức chỉnh trang lại âu phục, vừa ngước mắt lên lần nữa thì lại thấy phía sau lưng cô xuất hiện một bóng dáng to lớn.

Thương Mộ Nghiêm.

Cũng không có sự kinh ngạc gì, khi họ bước đến gần chỗ anh, anh ấy cũng nhìn Thương Mộ Nghiêm, cười khách sáo, thái độ cung kính trước sau như một, sau đó chào cả hai người.

Tịch Ngưng thì cười nhẹ gật đầu.

Còn Thương Mộ Nghiêm gương mặt vẫn lạnh lẽo, phớt lờ lời chào hỏi của Đường Lâm.

Đường Lâm cũng cảm nhận được thái độ Thương Mộ Nghiêm dành cho mình có chút chán ghét, anh ấy không tiếp tục nhìn, nhận văn kiện từ trên tay cô, không nhịn được mà lén lút nhìn nhan sắc cô ở phạm vi gần, ngay lập tức ngơ ngẩng trên chốt lát.

Thật sự rất đẹp

Đến khi Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm lướt qua anh ta, thì Đường Lâm mới choàng tỉnh, nhanh chân cùng cô bước ra cửa lớn khách sạn.

Trước cửa khách sạn có đậu một chiếc xe màu đen, Trợ lý Lâm nhìn Thương Mộ Nghiêm, gương mặt trở nên nghiêm túc chào Tống Giám đốc mình.

Ngay sau đó anh ấy nhìn qua Tịch Ngưng, cười nhẹ gật đầu.

Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cười nhẹ.

Thương Mộ Nghiêm dáng người cao ráo diện một bộ âu phục cao quý lịch sự, càng làm tôn lên khí chất vốn có trên người anh, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, đường nét khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo, ánh mắt không có chút độ ấm nào, xa cách khó tiếp cận.

Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đều là Tổng giám đốc điều hành một Tập đoàn lớn, dĩ nhiên sẽ có xe đưa đón của riêng mình, cô ngay sau đó cũng đi theo bên cạnh Đường Lâm, đến một chiếc xe đậu cách xe Thương Mộ Nghiêm khoảng năm bước chân.

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.

Trợ lý Đường mở cửa xe, tinh tế che ở trên đầu cô, cười ôn nhu nhìn cô.

Tịch Ngưng giống như nói gì với anh ấy.

Nụ cười trên môi Đường Lâm càng sâu hơn.

Mắt anh lạnh lẽo híp lại, càng u ám hơn.