Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 179: Quá khứ ám ảnh




Về đến khách sạn, Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng đều về phòng của mình.

Tịch Ngưng trở về phòng trước hết là uống một cốc nước lạnh, vào phong ngủ bật điều hòa rồi vào phòng tắm..

Đến khi bước ra từ phòng tắm trên gương mặt cô là biểu cảm cực kì thỏa mãn, tóc vẫn chưa sấy khố hoàn toàn mà còn có chút ẩm ướt.

Gương mặt trắng nõn không có một lớp trang điểm nào, ngược lại càng thanh thuần xinh đẹp đến rạng ngời.

Cô nhảy lên giường rồi vui vẻ nằm xuống, gió từ điều hòa nhẹ nhàng thối bay lọn tóc trên trán cô, không gian yên tĩnh dễ chịu, không một chút tiếng động lớn gây khó chịu nào..

Dễ chịu quá!

Tịch Ngưng ngay sau đó ngồi dậy, leo xuống giường rồi cầm di động, sau đó lại lười nhát nằm lại trên giường.

Cô mở di động lên, xem ít tin tức bát nháo trên mạng

...

Tầm gần nửa tiếng sau, chuông cửa phòng cô bất ngờ reo lên.

Tịch Ngưng khi này đã ngủ say, lại không phát hiện ra âm thanh từ chuông cửa.

Không lâu sau đó cửa vốn đã được khóá chốt từ từ được mở ra.

Ở Giang Lâm, tại bệnh viện nơi Tịch Khương đang năm.

Cơ thể Tịch Khương bây giờ đã hồi phục lại không ít, anh ấy nhờ Tịch Khải giúp mình làm thủ tục xuất viện.

Đến khi về đến Tịch Gia ông bà nội Tịch là người kinh ngạc nhất, vốn cho rằng là anh đã tịnh dưỡng nghỉ ngơi ở bệnh viện, không ngờ lại không hề báo trước mà đã tự động xuất viện.

Tính cách Tịch Ngưng giống bà nội Tịch, nều là người cảm xúc và dễ kích động.

Khi bà nội thấy cháu trai mình xuất hiện, trước tiên là trách móc anh không biết chú ý bản thân, sau đó lại hỏi Tịch Khương có thèm hay muốn ăn cái gì không.

Tịch Khương chỉ cười nhẹ, chỉ bảo mình chưa đói.

"Tại sao cháu lại xuất hiện về sớm như vậy?"

Tịch Khương đã trở về phòng mình, ông nội Tịch từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc bây giờ mới lên tiếng.

Động tác của Tịch Khương hơi ngừng lại.

Anh ngước mắt, nhìn ông nội mình.

Khi này trong phòng chỉ có cả hai người, lúc này Tịch Khương mở cười nhạt nói thật :"Cháu lo cho Tiểu Ngưng."

Ông nội Tịch :"..."

Bây giờ ông mới nhớ ra là việc cô thành lập Khách sạn và nhà hàng chỉ có ông là người duy nhất biết được chuyện này.

Khi này ông cũng không đáp lại gì, chỉ im lặng nghe.

Sắc mặt Tịch Khương đã hồng hào lên không ít, vết thương trên đầu đã không còn gì đáng ngại, những chỗ bị trấn thương giờ đã đang trong lúc lành lại.

Tịch Khương nói tiếp :"Con bé dù sao trước đó cũng đã cố gắng rất nhiều...để có thể thoát khỏi cái nanh vuốt này của mẹ." Anh cười khổ :"Con bé chịu khổ quá nhiều, cháu cũng đã khoẻ hơn không ít, trong một tháng nay con bé đã chịu không ít cực khổ rồi."

Ông nội Tịch công nhận :"Ừm, đã ốm hơn một chút."

"Ngày mai cháu sẽ bay qua Thành Phố A xử lý những việc còn lại."

Ông nhíu mày lại, giọng trầm thấp :"Có gọi báo trước cho nó chưa?"

Tịch Khương lắc đầu, cười cười :"Cháu cảm thấy...À không mà là chắc chắn, chắc chắn con bé sẽ ngăn cản và khuyên cháu nghỉ ngơi thêm."

Ông nội Tịch biết có một số chuyện phải do chính Tịch Ngưng nói ra, tính cách Tịch Ngưng là vậy.

Cứng đầu, ương bướng!

Nếu đã cố chấp với một thứ gì đó rất khó có thể thay đổi, cũng vì tính cách này mà suốt nhiều năm sống ở Mỹ tại căn biệt thự ác quỷ đó...Tịch Ngưng càng trở nên khép kín và ít tâm sự hơn.

Hầu như chỉ là tự mình chịu đựng.

Cho nên việc cô tự lập một công ty riêng, vẫn là do chính miệng cô nói.

Ông nội Tịch chỉ mập mờ nói :"Năng lực con bé không tồi, cháu không cần lo quá. Có phải con bé đã nói cho cháu nghe về chuyện của tập đoàn rồi đúng không? Vẫn là để con bé tự mình giải quyết đi."'



Ánh mắt ông nội híp lại giọng lạnh dần :"Cháu là người mềm lòng, phải là người có tính cách vững vàng như con bé mới có thế tổng được cả đám đó đi."

Tịch Khương biết ông nội nói đến chuyện gì, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Sau đó ông nội Tịch thở dài thườn thượt, nói :"Cháu có muốn nghe một số chuyện về Tịch Ngưng không? Cả lý do tại sao con bé thành tích luôn đạt top đầu, và cả lý do tại sao ông luôn có thành kiến với mẹ cháu."

Tịch Khương khi này mới dừng động tác treo đồ lên móc, quay đầu nghiêm túc nhìn ông nội, cảm giác chuyện này có lẽ sẽ không đơn giản, lại là chuyện bản thân mình không biết.

Không lâu sau Tịch Khương gật đầu.

Khi còn bé, năm cô ba tuối được định cư ở Mỹ với cha mẹ và xa Tịch Khương và Tịch Khải, khi đó cô chỉ là một đứa nhóc con, đưa đến một đất nước bản thân không hiểu ngôn ngữ, cô nhóc đó dù rất cứng đầu nhưng sau đó vẫn bị mẹ thuyết phục mà đi học thêm hai ngôn ngữ khác.

Tiếng Anh và Tiếng Pháp.

Ở thời điểm những đứa trẻ ba tuổi khác vui chơi bên ngoài, cô đã phải học song ngữ cùng một lúc với sự kỳ vọng rất cao từ mẹ.

Đến năm bốn tuổi, mẹ và ba cô đến Úc sinh sống là làm việc, cả hai quyết định bỏ cô ở Mỹ một mình..

Đến vài tuần sau ông bà nội mới biết tin này, vội vàng đưa cô về sống cùng.

Từ đó thái độ của ông đối với cả đứa con trai ruột lẫn người con dâu của mình đã bắt đầu tệ đi.

Cô sống vui vẻ cùng ông bà nội hết năm cấp một.

Sống dưới vòng tay ông bà nội và sự cưng chiều từ các chú của mình.

Đến sang năm cấp hai, mẹ cô đón cô về

Khi này cô đã đủ nhận thức trưởng thành, trước sự răn đe của mẹ Tịch, Tịch Ngưng chỉ có thể nghe theo.

Sau khi trở về mẹ luôn giám xác tiến độ học hành của cô, năm ấy cô là cô nhóc thành tích chỉ nằm ở top giữa lớp, không thích học, bản thân thích bơi và ca hát.đầu óc không thể tập trung vào bài giảng

Vì không được tự do bởi chính người mẹ của mình mà cô bắt đầu tỏ ra thái độ khó chịu không nghe lời, còn hay bốc đồng lớn tiếng nói lại.

Không muốn học hành, đến cả bút cũng không thèm cầm, cứng đầu ai nói gì cũng không nghe

Và sau lần đó, Tịch Ngưng một đứa nhóc cứng đầu nhận hình phạt đầu tiên trong đời.

Căn biệt thự xây lên một kho chứa đồ nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường bằng gỗ mà ẩm móc bởi hơi sương khi trời sáng, và hơi lạnh từ mùa đông.

Tịch Ngưng bị phạt nhịn đói, trên người mặc chiếc áo mỏng bị nhốt trong phòng chứa đồ tối tăm, không chăn, không gối, không áo ấm và cả..không có đồ ăn.

Tịch Ngưng đêm đó lần đầu tiên trong đời sợ hãi trước bóng tối, cả đêm đều khóc lóc khàn hết cả giọng, cảm giác bị bóng tối bủa vây mà không có chút ánh sáng nào, từ cơ thể đến sau gáy đều lạnh toát...

Khi đó cô chỉ mới là cô nhóc lớp sáu, tính cách được ông bà nuông chiều thành hư, thế mà chỉ ba hôm sau khi ra khỏi phòng chứa đồ.

Cô đã trở nên sợ hãi với sự trừng phạt đó và nghe lời hơn.

Và từ sau lần đó mẹ Tịch cảm thấy hình phạt đó có tác dụng, từ từ áp dụng nhiều hơn.

Điểm kém, bị phạt nhịn đói hai hôm rồi nhốt vào phòng chứa đô.

Nghe giáo viên phản ánh không tốt, học hành đến gần ba giờ sáng hoặc có thể thuê riêng một gia sư cho cô.

Kể từ sau những lần phạt đó, mức độ sợ hãi càng tăng lên, nhìn những bạn học dù điểm kém vẫn có thể cười đùa thỏả thích, Tịch Ngưng ngồi trong góc phòng sợ hãi đến run rẩy người.

Cô nhóc có gương mặt non nót, dưới mắt xuất hiện quầng thâm do không được nghỉ ngơi đầy đủ

Mắt đỏ hoe mà nhìn vào thành tích bảng điểm.

Đứng top hai của lớp.

"Oai ...cậu giỏi thật đấy!"

"Còn đứng top thứ hai luôn! Cậu quá trời siêu đỉnh!"

Những lời nói đơn thuần non nót đó không thể khiến cô vui vẻ.

Việc đầu tiên cô nghĩ sau khi xem được thành tích này không phải là mình làm sai ở đâu.

Mà là sợ hãi nghĩ không biết khi trở về sẽ đón nhận hình phạt thế nào từ mẹ mình.

Quả nhiên cô đoán không sai, khi vừa trở về chưa được lên đến phòng mình, cô đã bị bà quản gia lạnh lùng kéo vào phòng chứa đồ ấy.

Thời điểm đó bụng cô chẳng có điểm một hạt cơm nào.



Đôi mắt cô trong veo ngập tràn sự sợ hãi nhìn bà quản gia, nước mắt trong suốt chảy xuống, bất lực mà mếu máo khóc đi.

Tiếng khóc của cô không lớn, nhưng nó chính là tất cả sự tủi thân của cô.

Cho đến khi mẹ cô trở về

"Tại sao con không được như các bạn chứ?"

"Chuyện của con chỉ có học và học, không phải cãi lại lời mẹ!"

Tịch Ngưng nhìn mẹ, khóc đến đáng thương, đôi mắt xinh đẹp vì khóc nhiều mà sưng đỏ lên.

"Nhưng mà mẹ ơi.con đói lắm..hức."

"Nếu không muốn bị đói thì lần sau đừng để bị tụt xuống hạng hai!" Mẹ Tịch lạnh lùng đóng cửa lại.

Mùa đông ấy thời tiết vốn đã lạnh lẽo, nhưng lời nói của mẹ lòng cô lại càng lạnh hơn.

Tiếng khóa cửa và tiếng dây xích quen thuộc đến đáng sợ.

Sau nhiều lần như vậy, vì sợ sự việc đó lặp lại mà nhiều đêm thức khuya ôn bài, sau khi cô học khuya xong, đói bụng muốn kiếm đồ ăn để ăn, nhưng người làm trong dinh thự như không xem cô là đứa trẻ, ánh mắt nhìn xem cô chẳng khác nào một con vật thấp hèn, không có lệnh từ mẹ Tịch đến cả một hạt cơm nguội cũng không cho cô.

Khi nhìn cô nước mắt đầm đìa quỳ xuống thành khẩn cầu xin, một ánh mắt dao động cũng không có.

Hệt như một cỗ máy tân tiến không có trái tim.

Tịch Ngưng đối với người ngoài được xem là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống ở mảnh đất vàng đất đỏ, cao sang quyền quý.

Chỉ có cô bên trong mới biết, nó khủng khiếp tới mức độ nào.

Cơm nguội bỏ đi không cho cô ăn, đến cả cơm thiu cũng không có lấy, lạnh lùng đổ hết xuống đất mà dẫm lên...

đó là cách người làm đối xử với Tịch Ngưng 12 tuổi.

Sau đó cô mới phát hiện ra sự thật, giấy tập cũng có thể ăn được, mỗi lần đói không ai cho ăn thì cô sẽ lấy giấy tập ra và xé ăn.

Đau bụng là chuyện bình thường, chỉ là lúc đó cô không còn cách nào khác.

Nếu cô nhịn đói cô sẽ chết mất!

Sau này lớn hơn một chút, cô mới chia sẻ mấy thứ này với cô bạn thân của mình, đối với Tịch Ngung một đứa trẻ 12 tuổi, thành tích kém bị mẹ phạt là một thứ gì đó rất kinh khủng khiếp.

Nhưng ăn giấy tập cô thật sự không no, chỉ có thể tủi thân mà nằm trên giường khóc mà thôi...

Sau khi bạn thân cô biết chuyện này, không những không chê cười còn yêu thương cô hơn, đi học mang cơm cho cô ăn, viện lý do qua nhà cô học cùng, lén giấu đồ ăn trong balo mà mang đến cho cô ăn

Mỗi lần bị bỏ đói không ai quan tâm, đều có cô bạn thân bên cạnh mà san sẻ.

Nhiều năm đã như vậy cô đối với người bạn thân này nhiều hơn cảm kích chính là mang ơn, cô ấy đã cho cô rất nhiều mạng để sống.

Cô bạn thân đó chính là Shiloh.

Việc cô đạt thành tích cao là cả một quá trình điên cuồng cố gắng.

Từ một đứa con nhóc có thể vươn nanh múa vuốt với bất kì ai nhưng ở trước mặt mẹ Tịch lại run rẩy mà co rúm lại, là bộ dạng bất lực mà luôn chấp chận mọi yêu cầu của mẹ Tịch dù nó có phần vô lý

Không thể phản kháng, phản kháng sẽ không có cơm ăn.

Trên cổ cô như có một sợi xích vô hình ràng buộc, nhiều nằm nhiều năm không thể cắt đứt.

Cho đến khi một chân bị đánh cho gãy, tựa như là cái giá cho việc phá vỡ sợi xích...

Tịch Khương nghe toàn bộ quá khứ Tịch Ngưng từ ông nội, đầu óc lâng lâng mơ hồ

Vậy mà trước đó 8 năm trước anh ấy còn hỏi, sống cùng mẹ có phải rất vui vẻ không!

Khi đó cô không có nói gì hết, chỉ là mắt đỏ lên một cách bất thường.

Mà đến tám năm sau anh ấy mới biết, cảm giác bi thương, ấm ức, tủi thân, bất lực trong mắt cô..từ lâu đã xuất hiện.

Anh ấy biết rồi, biết tại sao cô lại có khát vọng tự do như vậy, khát vọng tới mức đánh đối cả một chân của chính mình.

Khi xâu chuỗi lại mọi thứ, Tịch Khương lạnh toát hết cả người.

Mẹ Tịch, chắc chắn đầu óc không bình thường.