Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 185: Che giấu




Đến khi Tịch Ngưng bước ra thì trong phòng ngủ đã không còn thấy bóng dáng anh.

Cô thở phào một cái, thầm cảm thấy nhẹ nhõm khi Thương Mộ Nghiêm đã rời khỏi phòng ngủ của mình.

Tịch Ngưng khập khiếng đi đến công tắc điện, "tách" một cái căn phòng đã sáng trưng lên.

Mái tóc Tịch Ngưng vẫn còn khá ẩm, sau khi Tịch Ngưng hoàn tất xong các bước chăm sóc da thì lúc này cô mới sấy khô tóc và bước ra khỏi phòng ngủ.

Tịch Ngưng tìm quanh nhà một lượt, xác định không thấy bóng dáng của bất kì ai lúc này cô mới khẽ cong môi cười vui vé.

Sau khi tắm xong Tịch Ngưng mặc trên người bộ đồ ngủ dài tay kín đáo, mái tóc dài vẫn còn xoã xuống bả vai, gương mặt trắng nõn mịn màn, đôi mắt trong suốt như nước, đôi môi đỏ hồng tự nhiên thật sự rất dễ thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cô đến đây đã hai ngày, ngày mai sẽ là ngày tụ họp đến căn dinh thự và tham gia buổi tiệc xả giao.

Nhưng hôm nay lại đặc biệt một chuyện, giữa tháng bảy ngày mười năm.

Chính là ngày bộ phim cô quay chính thức công chiếu.

Tịch Ngưng có chút do dự không biết nên mua đồ ăn ở bên ngoài hay là đặt đồ ăn tại khách sạn đem lên đây, tối nay cô sẽ quyết định xem xong bộ phim thứ hai do chính mình diễn xuất.

Vừa nghĩ đến những đồng nghiệp và những nhân viên tại đoàn làm phim, gương mặt cô đã nhịn không được ý

cudi.

Khi cô còn đang thất thần suy nghĩ.

"Cạch" một tiếng, âm thanh của tiếng cửa vang ra, cô còn chưa xác định nó đến từ đây, thì rèm cửa từ bên ngoài ban công bất ngờ được vén ra.

Thương Mộ Nghiêm chậm rãi bước vào.

Khi này, Tịch Ngưng kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, nụ cười ngay lập tức tắt đi, đứng hình nhìn anh.

Người đàn ông này vẫn chưa chịu rời đi sao??

Thương Mộ Nghiêm nhìn biểu cảm trên mặt cô, cũng đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô.

Anh cười khẽ :"Tôi vẫn ở đây khiến em bất ngờ lắm sao?"

Cô chớp chớp mắt, khi lấy lại tinh thần thì mới nhận ra ánh mắt mình đã thể hiện quá mức rõ ràng, cô hừ lạnh, sau đó cười lộ ra má lún đồng tiền đáng yêu.

"Anh đột nhiên xuất hiện như vậy thật sự rất doạ người, anh cũng đã ra ban công nhìn bên ngoài rồi, trời đã tối lắm rồi đấy."

Ý cười trong mắt Thương Mộ Nghiêm càng đậm hơn, anh dịu dàng nhìn cô, thầm nghĩ Tịch Ngưng bây giờ miệng lưỡi quả thật rất ghê gớm, còn biết cách nói ẩn ý để đuổi anh khỏi phòng cô.

Nhưng có điều, Thương Mộ Nghiêm chính là muốn ngủ tại đây, cạnh bên cô



Tịch Ngưng quan sát anh hồi lâu, thấy anh không phản ứng gì ngược lại cô còn tưởng lời nói của mình khi này đã có tác dụng.

Khi cô còn đang đợi chờ Thương Mộ Nghiêm sẽ chủ động rời đi thì bên ngoài bất ngờ có tiếng chuông cửa.

Cô hơi nhíu mày lại, ánh mắt cảnh giác nhìn ra phía cửa, sau đó nét mặt cô thoáng hiện lên vài phần nghiêm túc và hoài nghi, cô hỏi anh.

"Anh..có đặt đồ ăn hay gọi ai gì không?"

Thương Mộ Nghiêm đi đến bên cạnh cô, anh khẽ lắc đầu :"Vừa rồi tôi gọi điện bàn về công việc."

Tịch Ngưng im lặng nhìn anh, sau đó cô nhịn đau từ chân mà đứng dậy, Thương Mộ Nghiêm thấy thế thì nhíu mày vội đỡ lấy cô, giọng anh không vui lên tiếng :"Muốn ra ngoài xem ai sao?"

Tịch Ngưng gật đầu, nhìn anh cười lạnh :"Đương nhiên, nếu như đó là một người đàn ông nào đó muốn mời tôi đi dạo thì sao?"

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm ảm đạm đi rất nhiều, trên người còn toát có sát khí u ám, anh nhìn cô, khoé miệng nhàn nhạt cong lên, cúi người nói nhỏ vào tai cô :"Nếu thật sự là vậy, tôi xem em còn cái chân nào nguyên vẹn đề đi nữa không."

Cô thu nụ cười lại trừng mắt nhìn anh, vì chân mình vẫn đang đau nên cô không thể hung hăn đạp vào chân anh cái nào, chỉ có thể trừng bực bội nhìn anh.

Tịch Ngưng đi đến phía cửa, cẩn thận nhìn qua mắt mèo....

Thương Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng lén la lén lút này của Tịch Ngưng thật sự trông rất buồn cười, tâm trạng anh cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều, ánh mắt anh trầm tĩnh nhưng vẫn chăm chú nhìn về hướng cô.

Khi chuồng cửa vừa vang lên không lầu, Tịch Ngưng suy nghĩ có lẽ là trợ lý Đường, nhưng khi nhìn người đang đứng ở bên ngoài cửa.

Sự kinh ngạc ngay lập tức không thể che giấu được, không biết tại sao nhịp tim trong lòng ngực đột nhiên nhảy lền dữ dội.

Bởi vì người đứng bên ngoài cánh cửa, chính là Tịch Khương!!

Qua một lúc khá lâu không thấy Tịch Ngưng ra mở cửa, Tịch Khương thử gọi điện cho cô, không nghe thấy tiếng chuông từ bên trong phòng.

Lúc này Tịch Khương mới có chút nghi ngờ, không biết có phải Thương Mộ Nghiêm cố ý nhắn sai số phòng để lừa mình không, còn đang định gọi điện cho Thương Mộ Nghiêm, lúc này cửa phòng mà Tịch Khương vừa ấn chuông từ từ mở ra.

Khi anh ấy ngẩng đầu lên, thì người mở cửa chính là Tịch Ngưng.

Trên trán cô xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, gương mặt hơi hơi ửng đỏ bất thường.

Tịch Khương nhìn chằm chằm cô, quan tâm hỏi :"Em làm gì mà lâu ra mở cửa vậy?"

Nét mặt Tịch Ngưng không được tự nhiên, cô cười nhạt nói :"Em đang..sấy tóc. Mà tại sao anh lại đến đây, còn

xuat vien nนa?"

Tịch Khương khẽ cười :"Còn làm sao nữa? Không phải là sợ em không thể thích nghi được sao?"

Tịch Khương nhìn vào bên trong phòng, Tịch Ngưng khi này chỉ biết nhìn chẳm chẳm thấp thảm quan sát anh trai.

"Trong đây còn phòng trống không? Cho anh ngủ lại một đêm đi."



Tich Ngung kho khan gat da่น :"Van.van con."

"Vậy thì hay quá!"

Tịch Khương kéo vali vào bên trong phòng, khi này anh ấy mới cởi chiếc áo khoác dài bên ngoài ra móc lên treo quần áo, ánh mắt tò mò mà nhìn xung quanh.

"Em ở nơi rộng thể này sao? Cũng không đến mức ngược đãi mình chứ nhỉ?"

Tịch Khương tự nhiên uống ly nước mà Tịch Ngưng vừa rót trên bàn, cô nhìn xung quanh xem mình có để sót lại thứ gì không, may mắn là từ áo vest, giày đến người đều đã bị cô giấu đi.

Ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía cửa phòng mình, giống như sợ cái gì trong đó đột nhiên xuất hiện vậy.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, Tịch Khương làm hành động khiến cô còn khiếp sợ hơn.

Anh ấy đi về phía phòng cô, hỏi :"Đây là phòng em đúng không?"

Cô sợ Tịch Khương nhanh tay mà mở cửa phòng mình ra, nhanh chóng chạy nhanh về chỗ anh trai, nhưng lúc này chân vừa đi được vài bước lại đau đớn không chịu nổi, cô nhăn mặt hít hà, từ gót chân truyền đến cơn run rẩy nhẹ.

Tịch Khương khi này mới nhận ra cô có chút bất thường, nào quan tâm đến xem phòng ngủ cô, sải bước dài đi về phía chỗ cô, vừa lo lẳng vừa hỏi :"Lại đau chân nữa sao? Đau lắm không?"

Tịch Ngưng bình tĩnh nói :"Không sao đâu."

Qua một lát sau, đợi cơn đau giảm xuống cô nói :"Phòng ngủ của anh ở bên trái, anh vào đó cất đồ rồi tắm rửa đi."

"Thật sự không sao chứ?"

Cô gật đầu chắc nịch :"Thật!"

Khi Tịch Khương rời đi cô mới thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng đột nhiên anh ấy lại quay lạ nhìn cô hỏi :"Đúng rồi phòng em có máy sấy đúng không? Cho anh mượn một lát đi."

Tịch Ngưng gấp gáp trả lời :"Em có!"

"Vậy anh vào mượn có được không?"

"Em sẽ lấy cho anh ngay, anh đừng có vào phòng em!!"

Gương mặt cô đỏ hết cả lên, ngượng ngùng nói :"Phòng em vẫn chưa dẹp dọn, anh.tốt nhất đừng vào."

Đương nhiên mấy lời nói này là lời nói để qua mặt Tịch Khương.

Thương Mộ Nghiêm cao lớn như vậy, làm gì có chỗ nào nhét vừa người đàn ông đó, cái tủ quần áo của cô cũng chỉ cao đến tai anh.

Bây giờ, nếu Tịch Khương thật sự bước vào thì cô không biết nên giải thích thế nào về việc Thương Mộ Nghiêm ở trong phòng mình.

Tịch Khương nhìn gương mặt cô xấu hồ gấp đến không chịu được thì mới khẽ cười nhẹ :"Rồi rồi, anh hiểu rồi, vậy một lát lấy ra cho anh mượn đấy.