Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 31: Dự định trở về




Tịch Ngưng nhìn lên tấm bảng hiệu, theo chân anh bước vào. Thương Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô, bước chân bỗng thả chậm lại.

Cô là theo kiểu cái gì cũng thong dông từ từ, khi anh đột nhiên thả chân bước, đương nhiên cô có phát hiện ra, môi lại khẽ cong lên.

Cuối cùng cả hai cùng gọi hai tô mì Udon Nhật, nghe anh nói mì ở đây ăn không tệ, cô trước đó chưa từng ăn loại mì này, nên cũng chọn theo anh.

‘‘Ngày nào cũng học à?’’

Tịch Ngưng nhìn anh, gật đầu:’‘Đúng vậy, mỗi ngày đều học, chỉ là cảm thấy tiết học ít hơn trên lớp rất nhiều.’’

‘‘Bao giờ sẽ thi?’’

‘‘Cuối tháng ba.’’

Tịch Ngưng nhìn anh, miệng hơi cong lên:’‘Hôm nay anh Mộ Nghiêm có chút lạ nha.’’

Bàn tay giơ ra, vừa nói vừa tính toán:’‘Vừa biết đợi em, lại còn quan tâm em nữa.’’

Gương mặt anh vẫn không chút gợn sóng, môi mỏng mấp máp hỏi:’‘Không được hỏi?’’

Tịch Ngưng nghiêm túc lắc đầu:’‘Đương nhiên là được chứ, nhưng mà lớp ôn luyện chỉ có ba bạn nữ. Như thế nào em lại nhớ tới trước kia.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, mắt nhìn ra cửa sổ nhìn hướng đến toà dạy học P phía xa. Anh nói:’‘Ở Giang Lâm xảy ra bạo lực sẽ hạ đạo đức rất nặng, đừng lo.’’

Chuyện này Tịch Ngưng thật sự mới biết, “ồ” lên một cái.

Anh lại nhàn nhạt nói:’‘Cố gắng học tập, có gì không hiểu thì hỏi anh.’’

Tịch Ngưng bị câu nói này của anh làm cho không nhịn được mà bật cười.

Hôm nay ra đường anh uống lộn thuốc rồi sao? Nhiệt tình quá mức bình thường!

Tịch Ngưng nhìn anh như sinh vật kì lạ:’‘Có phải anh làm mất hay vỡ đồ em tặng anh không? Tại sao hôm nay anh lạ thế?’’

Nghe câu nói này của cô khoé miệng anh vô thức cong môi lên, khuôn miệng Thương Mộ Nghiêm khi cười lên thật sự rất đẹp. Tịch Ngưng đang chăm chú nhìn anh, nhìn một màn này trái tim lại thình thịch thình thịch mất kiểm soát.

Wtf! Tại sao khi cười lại đẹp trai đến thế chứ!!

‘‘Anh Mộ Nghiêm, nếu em có bạn trai học giỏi như anh thì chắc em cũng sẽ học rất giỏi đấy.’’

‘‘Vậy à? Thế thì cố gắng hơn đi.’’

Tịch Ngưng tràn đầy sự quyết tâm, không suy nghĩ sâu xa đến lời nói của anh mà thốt ra một câu vô chng khí thế:’‘Em sẽ cố gắng hơn!’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, khẽ mắng cô hai chữ “đồ ngốc”

Sau khi ăn xong Thương Mộ Nghiêm và cô đi trên con đường nhỏ dành cho người đi bộ ra khỏi phạm vi gần trường Đại Học. Thương Mộ Nghiêm do dự như muốn nói cái gì đó, bỗng Tịch Ngưng lên tiếng trước:’‘Anh muốn nói gì thế?’’

Thương Mộ Nghiêm im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn con đường phía trước, trầm thấp nói:’‘Từ ngày mai không cần đợi anh.’’

Bước chân cô dừng lại, sững sờ nhìn anh.

Trái tim Tịch Ngưng đột nhiên dao động, cô hơi hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay khẽ siết chặt, ánh mắt lo lắng hỏi:’‘Anh làm sao thế? Trước đó…’’

Anh nói tiếp:’‘Từ ngày mai anh sẽ thực tập tại công ty Thương Thị.’’

‘‘Nên là đừng đến tìm anh.’’ Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm đen láy thâm thuý nhìn chằm chằm cô. Rất chính chắn mà nói ra lời vừa rồi.

Lời trong miệng Tịch Ngưng bỗng nghẹn lại, cô vẫn chưa rõ ràng với những thông tin này, trong lòng vẫn còn sự khó hiểu, muốn hỏi là anh có lừa cô không. Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành:’‘Vâng.’’

Ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, chớp mắt hỏi:’‘Gia đình anh cũng là doanh nhân sao?’’

‘’…’’

Nhìn đôi mắt trong veo không hiểu gì của cô, không giống như là đang nói dối.

Sau khi anh nói xong mấy lời đó Tịch Ngưng khá im lặng, Thương Mộ Nghiêm thế mà không quen với sự im lặng này của cô. Gia đình anh thế mà lại ở Thành Châu - Thành Phố lớn nhất Trung Quốc.

Nếu anh trở về đó thì thời gian đến Đại Học A chỉ còn lại vài tiết trong một tuần. Cô vừa mới đăng kí ôn luyện, khi biết trung tâm ở ngay bên cạnh trường của anh thì cô vô cùng vui vẻ vì có thể gần hơn với anh.

Nào ngờ cô mới đi học buổi đầu, anh thế mà lại về Thành Châu để thực tập tại công ty nhà mình.

Tịch Ngưng biết là mình không nên trách anh, nhưng mà cảm xúc trong lòng cô lại có chút chùng xuống, thất thần mà ngồi bên cạnh anh.

Đến khi họ quay về thì cô vẫn không phấn chấn hơn một chút nào. Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh vươn tới đưa lên trước mặt cô.

Tịch Ngưng dừng bước, ngạc nhiên không hiểu anh muốn làm gì.

Anh nói:’‘Đưa di động anh mượn.’’

Tịch Ngưng cứng ngắt lấy di động, mở khoá màn hình rồi thẩn thờ đưa cho anh.

Thương Mộ Nghiêm nhận lấy, nhìn cô gái trong màn hình chờ cũng chỉ dừng lại một chút.

Khí chất của anh rất lạnh nhạt và trầm ổn, thế mà lại quái dị mà cầm trên tay chiếc di động có vô số trái tim màu hồng trong không thể phù hợp nổi.

Dáng người anh rất cao, cô chỉ đứng tới đầu vai anh, anh bấm gì đó trên di động cô cũng chán nán không thèm nhìn, dùng chân đá nhẹ lên cỏ trong khe gạch.

Anh đưa di động trả lại, cô vươn tay nhận lấy, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, giao diện anh vẫn chưa thoát ra, trên đó là số điện thoại và tên của anh.

Tịch Ngưng mở to mắt nhìn.

Anh nhìn cô, trầm giọng giải thích:’‘Đây là số điện thoại, có thể tuỳ ý gọi.’’

Vừa dứt lời, Thương Mộ Nghiêm đã cất bước rời đi trước.

Tịch Ngưng giấu cảm xúc kích động trong lòng, nhìn di động mà không thể tin nổi, đôi môi cong lên thật cao, nắm di động thật chặt rồi bỏ di động vào lại trong balo, chạy nhanh đến chỗ anh, bộ dạng đã khôi phục dáng vẻ hoạt bát trước đây.

[…]

Tối hôm, Thương Mộ Nghiêm bắt đầu thu xếp những thứ cần mang theo. Khi đã làm xong hết mọi thứ anh ngồi trên giường lớn, gương mặt không cảm xúc nhìn vào tủ đầu giường một lúc, suy nghĩ gì đó lại mở ngăn kéo đầu tiên lấy ra viên thạch anh màu tím mà Tịch Ngưng đã tặng cho anh.

Vừa nhớ lại nụ cười đơn thuần của cô, trái tim lại nhận được sự ấm áp lạ thường.

Gần giữa đêm khuya, Tịch Ngưng có chụp gửi anh một bức hình.

Dù cô đã tự thừa nhận rằng là đang theo đuổi anh nhưng cô vẫn rất hiểu chuyện mà không dính lấy anh chặt như sam mà liên tục nhắn cho Thương Mộ Nghiêm. Buổi sáng cô sẽ chúc anh một câu, đến trưa sẽ đến Đại Học A ăn cơm cùng anh, tối đến sẽ nhắn tin một chút rồi đi ngủ.

Hôm nay tin nhắn cô gửi có chút muộn, anh chậm rãi nhìn đồng hồ rồi lại khẽ nheo mày nhìn vào tấm ảnh cô vừa gửi.

Cô chụp gửi anh là một tấm ảnh được chụp ngay bàn học, trên đó chứa đầy sách vở, trên góc màn hình bên trái còn thấy nửa ly sữa đang uống dở dang, trên đóng sách vở là một cuốn giấy nháp với vô số bài tập được làm ra, từ đồ thị hàm số đến những bài tập nâng cao lớp 12 đều có đầy đũ

Tịch Ngưng nhắn:[Học rất chăm chỉ đó nha.jpq]

Thương Mộ Nghiêm gõ bàn phím:[Ừ, ngủ sớm một chút]

Tịch Ngưng trò chuyện cùng anh một lúc, sau đó gửi ra một đoạn ghi âm dài gần ba mươi giây.

Thương Mộ Nghiêm nhìn đoạn ghi âm đó, bình tĩnh ấn mở đoạn hội thoại.

Giọng nói Tịch Ngưng từ di động truyền tới, ngọt ngào chen vào trong lòng anh.

‘‘Bây giờ thời tiết ở Thành Châu vẫn còn rất lạnh, nhớ chú ý chăm sóc bản thân, nhớ đừng để người khác bắt nạt đấy nhá, nhớ đừng thức khuya, nhớ phải ăn uống đầy đủ…’’ Tịch Ngưng dừng lại một chút, nhỏ giọng tự hỏi “còn gì nữa ta” nghe vô cùng ngốc nghếch lại rất đáng yêu.

Sau đó cô nói:’‘Đặc biệt là…nhớ em.’’