Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 82: Trêu ghẹo




Sáng hôm sau.

Ánh sáng bên ngoài rèm cửa từ từ chiếu vào trong phòng, xuyên qua cửa kính mà rọi vào hai thân ảnh đang ngủ say trên giường kia.

Tịch Ngưng tối hôm qua uống quá nhiều rượu với nồng độ cao, sáng sớm đã bị cơn đau đầu làm cho thức giấc, gương mặt cô hơi nhăn lại, đưa tay xoa xoa lên trên thái dương mình.

Cuối cùng lại bực bội mà tỉnh giấc trước.

Tịch Ngưng mở mắt mà nhìn lên trần nhà xa lạ, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng đến tầm vài phút sau ý thức mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô kinh ngạc mà mở to mắt, đôi con ngươi co rút lại, bên cạnh cô có hơi thở lạ của ai đó, cô cứng đờ mở to mắt nhìn qua.

Thương Mộ Nghiêm giống như cũng vừa mới tỉnh giấc, nằm nghiêng người, mở đôi mắt lười biếng sâu thẳm mà nhìn cô.

Chàng trai có gương mặt cực kì đẹp hoàn hảo, ngũ quan anh tuấn tới mức đủ khiến cho tất cả phái nữ đều kinh ngạc đến thất thần, khí chất anh xuất chúng hơn người, ánh mắt sâu thẳm lại chăm chú nhìn cô.

Cả người cô như chết lặng đi.

Một phút sau, giọng cô không tin nổi nhìn nửa thân trên để trần của anh, viền mắt cô vì kích động mà hơi đỏ lên, bây giờ cô không còn tâm trí mà để thưởng thức phong cảnh trước mặt.

Cô kiềm chế sự hoảng sợ trong lòng, giọng run rẩy hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’

Chất giọng cô có hơi khàn, đôi con ngươi không thể tin nổi mà hỏi:’‘Chúng ta…’’

Cô cắn môi:’‘Chưa xảy ra chuyện gì, đúng không?’’

Mái tóc đen thường ngày trông rất gọn gàng bây giờ lại tuỳ ý rũ xuống xương lông mày, dáng vẻ lạnh lùng cũng đã vơi bớt đi phần nào, mang theo một cảm giác anh như trẻ đi vài tuổi.

Nửa thân trên của anh để trần mà phơi bày ra trước mắt cô, cơ bụng Thương Mộ Nghiêm ẩn hiện trong chiếc chăn. Nhìn lên trên một chút…xương quai hàm mạnh mẽ, yết hầu chuyển động nhấp nhô lên xuống, xương quai xanh hiện rõ ngay trước mắt vừa mang đến cảm giác cứng rắn lại vừa gợi cảm quyến rũ.

Từng múi, từng múi đều xuất hiện rõ ràng đến mức cô còn có thể nhìn thấy được màu da của anh đẹp đến không tuỳ vết. Cả người anh đều tràn ra hương vị của người đàn ông trưởng thành, cơ bắp trên cánh tay, cơ bụng ở eo…đều khiến người khác có cảm giác khoẻ mạnh và săn chắn.

Rõ ràng…

Rõ ràng khi anh mặc áo phông lên trên người không có cảm giác giống người toàn thân có cơ bắp, thế nhưng tại sao khi cởi áo ra thì lại gợi cảm tới mức hại người như thế này chứ??

Đến cả hơi thở cũng như càng tăng thêm mị lực, vòng eo chắc khoẻ của nam nhân càng làm tim cô đập rộn lên, cảm thấy mặt đang từ từ nóng lên mà đảo mắt sang chỗ khác.

Cơ bắp cánh tay thon dài, khoẻ mạnh nổi bật trên màu da trắng nõn của anh.

Chân mài anh nhướng lên, nghiêng người hỏi:’‘Em mới là người khiến mọi chuyện bắt đầu đấy. Quên rồi?’’

Gương mặt cô tái nhợt:’‘Anh…’’

Viền mắt cô hơi đỏ lên, ngồi bật dậy lúng túng nhìn xuống quần áo mình, khi thấy quần áo trên người vẫn nguyên vẹn và chỉ hơi nhăn một chút mới cảm thấy có chút yên tâm trở lại.

Nhưng, sau lưng cô lại truyền tới một hơi thở mát lạnh.

Ngay lúc này lại nghe tiếng cười của anh ngay sát bên vành tai mình, hơi thở nam tính của anh mạnh mẽ quanh quẩn người cô.

Đã không biết từ lúc nào, anh đã ngồi dậy chống người ngồi ngay sau lưng cô. Tư thế không giống như là đang ôm nhưng lại rất ái muội, như thể anh thật sự đã ôm cô vào lòng vậy.

Giọng anh trầm khàn phát ra:’‘Uống rượu xong liền tự ý bước vào phòng anh, thức dậy liền rủ bỏ trách nhiệm?’’

Không biết vì sao cô lại cảm nhận một sự áp bức vô hình từ khí chất trên người của Thương Mộ Nghiêm, thật sự cô hơi hoảng loạn, cô không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, so với sự nghi ngờ của mình thì cô lại tin tưởng lời anh nói hơn.

Tịch Ngưng quay người lại nhìn anh, gương mặt trong veo đơn thuần lại thật sự tin lời anh nói, biểu cảm bày ra sự hối hận, khẩn khiết cầu xin:’‘Anh Mộ Nghiêm, em sai rồi.’’

Thương Mộ Nghiêm không đáp, nhưng ánh mắt lại sâu xa nhìn cô, khoé môi cong nhẹ, kiềm chế ý cười trong lại.

Không phải chỉ có cô nàng kia mới muốn bắt nạt cô, mà đến anh cũng bắt đầu muốn bắt nạt cô rồi.

Anh xoay người bước xuống giường, Tịch Ngưng mắt dán lên tấm lưng cường trắng săn chắc không một chút mỡ thừa nào của Thương Mộ Nghiêm, tấm lưng đó thật sự rất đẹp, đến cả gương mặt đó cũng trông rất đẹp…

Tịch Ngưng đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc trước những suy nghĩ của mình.

Cô cũng nhanh chân xuống giường, nhìn nửa thân anh để trần hơi hơi nghi hoặc.

Cô hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, tối qua…em không ói lên người anh chứ?’’

Bước chân Thương Mộ Nghiêm dừng lại, anh không nhanh không chân đáp:’‘Không phải trên người anh, mà là chỗ khác.’’

Tịch Ngưng hít sâu một cái, nhịn xuống cảm xúc xấu hổ trong lòng xuống, cô cúi thấp không dám nhìn anh.

‘‘Vậy chỗ đó anh…dọn rồi sao?’’ Cô lén nhìn anh.

Ánh mắt anh lạnh lùng:’‘Nếu không thì em bảo anh làm sao? Đợi em sáng hôm sau dọn?’’

Gương mặt cô đã xấu hổ tới mức mà đỏ ửng lên, Thương Mộ Nghiêm nhìn biểu cảm này lại nổi lên hứng thứ muốn trêu ghẹo, anh nói:’‘Tối qua em cứ nắm áo anh mãi không buông. Thời tiết của Giang Lâm vẫn còn nóng, mà về đêm đúng là lạnh hơn rất nhiều.’’

Tịch Ngưng cắn môi, cô mếu máo nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, em thật sự xin lỗi. Em…’’

‘‘Em xuống phòng bếp vào phòng vệ sinh đánh răng đi, chỗ đó có bằng chải điện mới, anh còn phải tắm rửa.’’

Dứt lời, Thương Mộ Nghiêm đã bước vào phòng tắm, nhìn vẻ mặt khó xử của cô tâm trạng anh lại trở nên tốt hơn.



Tịch Ngưng nhìn phòng ngủ sau đó lại xếp lại chăn gối của anh, chỉnh ga giường ngay ngắn hoàn hảo nhất cô mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Phòng ngủ khá rộng, trong phòng có một giường, một bàn học và một tủ đựng sách rất lớn. Tịch Ngưng đưa mắt tò mò nhìn vào bàn học anh, bước chân đi tới.

Trên bàn học sách vở được sắp xếp rất gọn gàng, trên bàn có vài cuốn sách rất dày bằng Tiếng Anh, nhìn là biết anh đang tìm hiểu về công nghệ thông tin và lĩnh vực kinh tế.

Căn phòng có tông màu đen, ga giường chăn gối cũng đều màu đen, đến cả rèm cửa cũng là màu đen, nhìn thì có vẻ rất âm u nhưng thật ra không khí rất thoáng mát, sạch sẽ. Vừa nhìn căn phòng liền cho cô cảm giác anh là người cầu toàn và hoàn hảo đến thế nào.

Tịch Ngưng quay người mở ra ra khỏi căn phòng.

Khi cô xuống phòng khách thì lại rất tò mò mà muốn tìm nơi tối qua cô đã ói, nhưng nhìn từ phòng khách đến phòng bếp…tất cả đều không có sự lộn xộn nào.

Đến cả bát cháo mà Tịch Ngưng ăn tối qua cũng đã được Thương Mộ Nghiêm rửa sạch, cô đi vào phòng tắm trong góc cầu thang, tìm bằng chải đánh răng mới rồi chiết kem vào, thấm nước rồi cho vào trong miệng.

Khi cô đã đánh răng xong thì tắt vòi xả nước, đằng sau cô có tiếng động gì đó của kim loại,

Tịch Ngưng nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của mình trong gương, lấy từ trong túi quần ra một cây son hồng, nhìn vào trong gương rồi tô son.

Khi cô ra khỏi phòng bếp thì Thương Mộ Nghiêm đã đứng làm gì đó trong bếp.

Trên người Thương Mộ Nghiêm mặc đồ ngủ màu đen thoải mái, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, đầu anh hơi nhìn xuống, đôi mắt cụp nhìn động tác của mình, sống mũi cao thẳng hiên ngang, đôi môi gợi cảm kéo thành một đường thẳng.

Tuy chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản dài tay nhưng khí chất lại hơn người, động tác pha sữa rất tự nhiên, từ tốn và trầm ổn.

Thương Mộ Nghiêm nghe tiếng động mở cửa của phòng tắm cũng không quay đầu lại.

Anh có cảm giác Tịch Ngưng đang đến gần, trong không khí bay tới một mùi hương gì đó vừa ngọt ngào vừa dịu nhẹ

Động tác trên tay có hơi ngừng lại, tối hôm qua…cả căn phòng anh đều tràn ngầp mùi hương này.

Anh quay đầu nhìn cô, đưa cho cô một cốc sữa còn ấm:’‘Uống đi.’’

Tịch Ngưng nhìn ly sữa vài giây rồi cười vui vẻ nhận lấy, trong miệng luôn là câu:’‘Anh Mộ Nghiêm thật tốt.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, khoé miệng thấp thoáng ý cười.

Tịch Ngưng nhìn bóng lưng anh, hít một hơi sâu rồi chủ động lên tiếng.

‘‘Anh Mộ Nghiêm, nếu được…em mời anh đi ăn được không?’’

Cô sẽ mời anh ăn một bữa coi như là thành tâm xin lỗi vậy.

Dù sao cô đã say sỉn rồi ói ở nhà anh, còn gì mất mặt hơn nữa chứ!