Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 89: Khó chịu




Cô và anh sau khi tính tiền thì đi dạo một vòng ở ven đường, Tưởng Huyên lẳng lặng nhìn bóng lưng của hai người, mím môi lại.

Một người trong đội để ý đến tâm trạng Tưởng Huyên, hỏi:’‘Đội Trưởng Tưởng, làm sao thế?’’

Anh ta đưa mắt tò mò nhìn qua hướng Tưởng Huyên đang nhìn, chỉ phát hiện một cặp đôi đang đi ở phía xa.

Tưởng Huyên cụp mắt, không đáp lại lời nói vừa rồi.

Vóc dáng Thương Một nghiêm rất cao, dù Tịch Ngưng đã mang một đôi boot tám phân nhưng lại chẳng ăn thua gì với chiều cao của anh. Đỉnh đầu cô chỉ mới gần cao tới yết hầu của anh, cơ thể anh thường xuyên vận động thể thao và tập gym, so với một người có khung xương nhỏ như Tịch Ngưng lại có cảm giác khủng lồ hơn rất nhiều.

Anh không biết từ bao giờ đã học được cách đi chậm để đồng bộ với bước chân của người khác, nhưng khi anh đi cạnh cô, bước chân anh trong vô thức sẽ chậm lại hơn rất nhiều.

Cô nhóc này di chuyển rất chậm, thế nên anh cũng phải bước chậm để đi cùng cô.

Con đường vắng vẻ chỉ còn lại những ánh đèn đường màu vàng yếu ớt đang chiếu xuống, hai bóng một lớn một nhỏ đi song song bên cạnh nhau, vừa nhìn đã làm cho người khác một cảm giác ấm áp, ngọt ngào và lãng mạn.

‘‘Em quen người đó sao?’’

Bị anh hỏi bất ngờ Tịch Ngưng có hơi im lặng, nhưng đợi tầm ba giây anh vẫn chưa thấy cô trả lời.

Anh nhíu mày tỏ vẻ không vui:’‘Làm sao vậy? Em quen người đó?’’

Tịch Ngưng nghĩ nghĩ rồi gật đầu:’‘Có quen.’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm rõ ràng xuất hiện sự khó chịu.

Cô bổ sung thêm:’‘Anh ấy là người trong cơ quan cảnh sát, đã giúp em tạm giam người.’’

‘‘Ồ, nghe có vẻ rất thân?’’ Anh dùng giọng điệu kì quặc hỏi.

Cô thật thà đáp:’‘Không thân mấy, chỉ nói chuyện một lần.’’

‘‘Nói cái gì?’’

‘‘Nhờ anh ấy…’’ Đột nhiên cô lại nhớ tới đoạn video kia, lời nói nuốt trở lại vào trong, sửa lời lại thành:’‘Không có gì.’’

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên tối sầm xuống, khí lạnh trên người Thương Mộ Nghiêm bay ra xung quanh, làm áp suất như giảm xuống âm độ.

Lại còn giấu?

Đôi mắt Thương Mộ Nghiêm trở nên sắc bén và nguy hiểm, khoé môi lại lạnh lùng cười.

Khi nghe được Tịch Ngưng nhờ vả người đàn ông khác, bản năng dâng lên sự ganh tỵ và cảm giác hơn thua vô cùng mạnh mẽ không thể nói rõ, nhiều hơn nữa chính là sự khó chịu.

Anh dừng bước, ánh mắt u ám nhìn xuống, anh im lặng một lúc lâu vẫn không lên tiếng, ngón tay lại vươn tay sờ vào đuôi tóc cô, giống như đánh giá lại giống như nghiền ngẫm mái tóc, sự im lặng này khiến Tịch Ngưng cảm thấy một sự ép vô hình, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

‘‘Vì sao không nhờ anh?’’

Tịch Ngưng nhìn anh, hơi mím môi lại, cúi đầu xuống.

Bàn tay đang sờ tóc vươn tới nâng cằm cô lên, ánh mắt anh thâm trầm ảm đạm:’‘Vì sao không nhìn anh, trước đó không phải rất thích nhìn anh sao?’’

Tịch Ngưng hơi hơi nhíu mày, cô nhìn anh như đang tức giận lại như không tức giận.

Cô lại không dám hất tay anh ra, chỉ nắm tay anh rồi tách ra khỏi cằm mình

Cô nói:’‘Lúc đó em…em hoảng nên…’’

‘‘Nên không suy nghĩ đến anh?’’ Anh thay cô tự trả lời.

‘‘Không.’’ Cô lúng túng giải thích:’‘Em sợ anh sẽ không tin em.’’

‘‘Tôi trong mắt em không có đầu óc thế sao? Hửm?’’ Anh híp mắt lại.

‘‘Không phải đâu, anh đừng suy nghĩ thế!’’

‘‘Vậy nên suy nghĩ thế nào?’’ Anh lại hỏi:’‘Tịch Ngưng, em biết tôi học chuyên ngành gì không?’’

‘‘Biết.’’

‘‘Là gì?’’

Cô nhẹ giọng trả lời:’‘Công nghệ thông tin.’’

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô:’‘Biết vậy cũng không muốn nhờ tôi giúp?’’

Thấy cô càng lúc càng bối rối anh tự giải vây:’‘Tuỳ em thôi, muốn nhờ ai đó là quyền của em mà.’’

Giận nữa rồi sao?

Ánh mắt cô lén lút nhìn lên lên, đi tới nắm lấy cánh tay phải anh, lắc lắc mà dùng giọng điệu ngọt ngào mà dỗ ngọt:’‘Anh Mộ Nghiêm.’’

Thương Mộ Nghiêm đứng im không phản ứng, rũ mí mắt lạnh lùng nhìn cô.

Cô nhìn anh cười tươi rồi hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm đừng giận mà, người mà giúp em xoá hết mọi thông tin trên mạng là một đàn chị em quen biết…’’

Gần ba mươi phút, Tịch Ngưng cứ thế tự lải nhải một mình, thân ảnh cao lớn kia vẫn không phản ứng gì, thật giống một bức tường bằng thịt treo trước mặt không có cảm xúc, cô cảm thấy mình thật sự đã dùng hết tất cả vốn từ và lời ngon tiếng ngọt mà đem ra dụ dỗ Thương Mộ Nghiêm.

Nhưng mà…

Tịch Ngưng xấu hổ mà gãi sau ót.

Cô giống như mấy bệnh viện có bệnh vậy, nói chuyện một mình gần tầm ba mươi phút.

Chân cũng đã bắt đầu mỏi rồi, miệng cũng đã có dấu hiệu khát nước. Vậy mà, người đàn ông này vẫn thật sự rất khó chiều.

Tịch Ngưng bực bội lẩm nhẩm:’‘Thật khó hầu hạ.’’

Lúc này trên đỉnh đầu cô truyền tới một giọng nói lạnh nhạt:’‘Ừm, em nói đúng.’’

Tịch Ngưng ngơ người ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh sâu thẳm như chứa cả một hố đen:’‘Tôi thật sự rất khó hầu hạ.’’

Bàn tay cô như có một bàn tay khác nắm chặt, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn, kinh ngạc đến hít một luồng khí lạnh.

Tịch Ngưng không biết tay mình đã đặt vào lòng bàn tay của anh từ lúc nào, bàn tay nhỏ nhắn của cô được bàn tay to lớn thô ráp của anh bao phủ hoàn toàn, sự thô cứng từ vết chai trong lòng bàn tay…lẫn hơi ấm ấy, tim cô nhảy lên kịch liệt.

Nhưng ngay giây sau Tịch Ngưng kinh hãi trước hành động của mình, cô lúng túng rụt tay lại, ánh mắt nhìn anh có sự thấp thỏm nào đó.

Thương Mộ Nghiêm biết những lời anh nói tối hôm đó cô đã không còn nhớ, đương nhiên đến cả lời tỏ tình đó cũng như chưa từng xuất hiện trong trí nhớ cô.

Bây giờ họ vẫn ở trạng thái độc thân, vẫn chưa phải là người yêu nhau.

Thế nhưng, tối hôm đó họ đã hôn nhau ba lần.

Ánh mắt anh không tự chủ mà nhìn vào đôi môi cô, yết hầu lại chuyển động lên xuống.

Cô mím môi, ‘‘Chúng ta về thôi.’’