Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 92: Giải thưởng cao




MC trên tay cầm mic bắt đầu đọc luật của cuộc thi:’‘Lý thuyết sẽ gồm có 50 câu, mỗi câu 4 ý yêu cầu chọn trắc đúng sai. Đúng 4 ý sẽ được 1 điểm, 3 ý 0,5 điểm, 2 ý và 1 ý đều không được điểm.’’

Tịch Ngưng khẽ liếm môi dưới, ánh mắt có chút kinh ngạc mà nhìn MC.

Những thí sinh trên sân khấu đột nhiên hoang mang khi nghe luật cuộc thi và thang điểm chấm, lý do họ hoang mang là vì năm trước chỉ có trả lời duy nhất 1 ý mới không tính điểm, nào ngờ năm nay lại thay đổi luật chơi, cả 2 ý và 1 ý đều không có điểm nào.

MC nhìn quanh hội trường, giong nói nghiêm túc tuyên bố:’‘Cuộc thi chính thức, bắt đầu.’’



Reng!

Reng!

Reng!

Tiếng nhấn chuông liên tiếp được vang lên, làm cho đáy lòng của những thí sinh chưa có điểm càng thêm khẩn trương và lo lắng hơn, ánh mắt đắn đo mà cùng liếc về một phía.

MC lúc đầu không nhận ra ai với ai, nhưng sau hai mươi phút đầu, ông ấy đã ấn tượng với một nữ thí sinh.

Tịch Ngưng, cô gái đến từ quốc tịch Trung Hoa.

MC nhìn cô rồi hưng phấn nở nụ cười, Tịch Ngưng chỉnh lại micro đeo tai trên môi mình, chính xác mà đưa ra câu trả lời.

Số điểm liên tục thay đổi, từ từ đang là con số dẫn đầu.

Trong hội trường to lớn bắt đầu sinh ra một sự áp lực đến khó thông, có người hít một hơi nặng nề, ánh mắt nhìn cô với sự đề phòng.

Trên phần phát sóng trực tiếp ở Weibo, bình luận ngập tràn một sự sung sướng, phấn khích và tự hào.

‘‘Gặp phải thiên tài rồi!’’

‘‘Đây là gà chiến của trường nào! Tại sao lại siêu việt tới vậy!’’

‘‘Ôi mẹ ơi, tôi năm nhất Y mà tại sao lại bắt đầu hơi hoang mang rồi. Cứu TvT’’

‘‘Đây là học sinh cấp 3 sao? Năng lực này không thể nào của một học sinh cấp 3!’’

‘‘Chúa ơi, vừa giỏi lại vừa đẹp! Tôi vừa nhìn đã mê rồi!!’’

‘‘Có ai biết Weibo của em ấy không? Tôi muốn ấn nút theo dõi!’’

‘‘Não load quá đỉnh! Câu hỏi bằng Tiếng Anh mà cậu ấy trả lời quá đỉnh rồi!!’’

‘‘Đây là cuộc đấu 1vs50 sao? Tại sao tôi không thấy ai ấn chuông giành quyền trả lời vậy?’’

‘‘Đẹp muốn chửi thề!! Má! Con mẹ nó quá đẹp!’’

‘‘Câu hỏi khó thật sự, toàn là những cụm từ ở chuyên ngành ở đại học! Có chắc đội nước mình chưa từng học đại học không?’’



Tịch Khương và Tịch Khải ở nhà bật TV lên xem phát sóng trực tiếp, trong lòng là sự hân hoan và sự tự hào, ánh mắt họ ngập tràn sự tin tưởng, lại vô cùng phấn khích mỗi lần Tịch Ngưng ấn chuông trả lời.

Cô của thời điểm này rất khác trước đây rất nhiều, họ đã quen với sự ngốc nghếch và mặt mày nhăn nhó của cô khi ở nhà, biểu cảm khó ở khi ăn phải đồ chua, nhưng mà bây giờ thấy cô với dáng vẻ và khí chất này.

Cô hệt như một sát thủ giết người, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nghe câu hỏi, tốc độ ấn chuông nhanh tới mức kinh ngạc, đại loại như…

…chỉ sau ba giây đọc câu hỏi, câu trả lời đã có trong đầu!

Em gái họ giỏi quá!!!

Ở phòng họp quốc tế ở một hội nghị, căn phòng diễn ra cuộc họp quốc tế rất rộng lớn, xung quanh mà tiếng thảo luận của những người ngoại quốc, lại có người đứng lên trình bày những gì trong mấy tháng vừa qua. Nhưng Thương Mộ Nghiêm vừa nghe vừa có chút không tập trung mà liên tục nhìn vào màn hình máy tính, trên đó là video quay trực tiếp từ một chương trình IBO năm mới nhất.

Trên màn hình xuất hiện cô gái của anh.

Thương Mộ Nghiêm xuất thần nhìn vào màn hình, khi ở bên cạnh anh Tịch Ngưng rất thích cười, cười đặc biệt ngốc nghếch và ngây thơ. Nhưng bây giờ lại như biến thành một dáng vẻ hoàn toàn khác, lúc anh dạy cô học Lý cũng chưa thấy cô nghiêm túc lại lạnh lùng quyết đoán đến như bây giờ. Ánh mắt lạnh lùng trong veo, đôi mắt không hề nhìn lung tung đến bất cứ đâu.

Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống cần cổ thon dài như thiên nga và khung xương quai xanh tuyệt đẹp đó, anh ấn vào xem qua bình luận, quả nhiên là thấy rất nhiều lời khen của phái nam, từ “vợ” “cục cưng”… cũng bình luận đó chói mắt kinh khủng.

Nhưng mà, cảm giác không vui đó không kéo dài được bao lâu. Trên cổ tay trái cô có đeo một chiếc lắc, là món quà anh đã tặng cô.

Thương Mộ Nghiêm gương mặt không cảm xúc, vẫn là bộ dáng bình tĩnh và trầm ổn, ánh mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi màn hình.

‘‘Thương Tổng, anh cảm thấy kế hoạch đó có ổn không, có muốn chúng tôi thay đổi điều gì không?’’

Lúc này, ánh mắt của tất cả đổ dồn lên người anh, căn phòng im lặng đến quỷ dị.

Thương Mộ Nghiêm rời khỏi màn hình, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh.

‘‘Không cần, theo đó mà làm.’’

Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng nói.

Ở trong một căn phòng của dinh thự nhà họ Thương, Thương Mộ Ngôn cũng chú ý tới chương trình phát sóng trên toàn đất nước này.

Anh nhìn cô gái xuất hiện trên màn hình, khoé môi dịu dàng cong lên, ánh mắt tràn đầy tình cảm thầm lặng…

Kết thúc cuộc thi, trong lòng mọi người như đã có câu trả lời, trong lòng ảo não mà thở dài một cái, ánh mắt nhìn người đó càng thêm tâm phục khẩu phục.

98,14/100 điểm, họ thật sự đấu không lại…

Thật sự lần này câu hỏi của IBO đưa ra quá khó, khác hoàn toàn với hai vòng đầu tiên, trong số những người đó đều có trả lời một vài lần, cũng có vài người đạt trên 80 điểm, nhưng lại không có người thứ hai đạt 90 điểm.

Khi kết thúc, ánh mắt của thí sinh là sự tuyệt vọng khác nhau.

Tịch Ngưng đem micro từ trên mặt mình lấy xuống, nhẹ đặt xuống bàn.

Lúc này có hai cô gái tóc vàng chạy tới chỗ cô, gương mặt phương Tây lộ ra sự kinh ngạc và vui vẻ:’‘Jami, không ngờ lại gặp cậu ở đây!’’

Tịch Ngưng còn đứng trên bục, hơi nhìn xuống, đôi mắt hoa đào cong lên cười rạng rỡ.



Kết quả ngay sau đó đã được công bố, giải ba thuộc về bạn nam đại diện nước Úc, giải nhì thuộc về bạn nữ đại học nữ Mỹ, giải nhất thuộc về Tịch Ngưng, đại diện Trung Quốc.

Khi được trao tặng huy chương Vàng cùng hoa, cô nhịn không được mà cong môi nở nụ cười.

Đây không còn là một cuộc thi của cá nhân cô, Tịch Ngưng thật sự đã đưa Trung Quốc lên một thứ cấp bậc khác. Thật ra trước đó Trung Quốc cũng có HCV về IBO, nhưng đó đã là chuyện của tám năm trước…

Bây giờ không chỉ là HCV…mà cô còn đạt kỉ lục lịch sử thế giới trong cuộc thi IBO, người có số điểm cao nhất từ trước cho đến nay.

Sau đó còn thêm vài lễ nghi khác, như là trả lời phỏng vấn, giao lưu cùng những thí sinh từ những quốc gia khác nhau, những thí sinh đó dù không nhận được giải thưởng gì nhưng vào được vòng cuối cùng thì trong cảm thấy mình cũng không quá thiệt thòi.

Đi tới dùng Tiếng Anh mà giao lưu và chụp ảnh cùng Tịch Ngưng.

Sau đó là một màn ăn uống dành cho tất cả thí sinh tham gia cuộc thi, khung cảnh nhộp nhịp trái ngược hoàn toàn với khi nảy.



Trên đường trở về khách sạn, cô Trịnh nói:’‘Bằng khen có lẽ vẫn chưa thể có ngay lập tức được, ngày mai ba chúng ta sẽ trở về Trung Quốc luôn.’’

Mạn Thanh Kì:’‘Vâng.’’

Tịch Ngưng:’‘Vâng.’’

Cô Trịnh tò mò nhìn cô:’‘Tịch Ngưng?’’

Tichj Ngưng ngẩng đầu nhìn cô Trịnh.

Cô Trịnh:’‘Giáo viên em thật sự đã ôn luyện như thứ này cho em sao?’’

Thanh Kì bên cạnh cũng không giấu được sự tò mò, im lặng nhìn cô.

Tịch Ngưng nhất thời im lặng, sau đó thành thật nói:’‘Thầy em chỉ ôn luyện đề thi năm trước và nhiều năm sau thôi.’’, ‘‘Chỉ là em cảm thấy đề năm trước không quá khó, với năm nay em lại có dự cảm là đề sẽ không đơn giản như vậy nên em nhắn tin cho một người quen mà em quen biết ở Mỹ, xin sách Y về kham khảo, không ngờ câu hỏi năm nay cao như thế, toàn là kiến thức Đại Học Y.’’

Cô Trịnh nghe xong trong lòng lộp độp một tiếng, hô hấp cũng ngưng trệ lại, sau đó nặng ra nụ cười:’‘Thì ra là vậy.’’

Cô Trịnh đáng giá cô hồi lâu, trong lòng dâng lên sự hãnh diện.

Dù Tịch Ngưng không phải học trò cô Trịnh, nhưng lại rất có cảm giác tự hào và vui sướng.

Nhìn Tịch Ngưng bình thường im lặng ít nói, hầu như hai hôm nay chỉ có Mạn Thanh Kì và Cô Trịnh là thân thiết nói chuyện với nhau, nhưng khi lên sân khấu thì Tịch Ngưng như biến thành con người khác.

Khí thế rất áp đảo, có tự tin và có quyết đoán mà đưa ra câu trả lời ghi điểm.

Trở về khách sạn, Tịch Ngưng lên phòng khoá chốt cửa lại, đeo balo đặt tuỳ tiện trên giường, vào phòng tắm cởi bộ đồng phục ra, tấm rửa sạch sẽ mặc một chiếc áo hai dây và quần đùi ngắn thoải mái bước ra ngoài.

Cầm di động lên, mở Wechat.

Trên màn hình là có ba tin nhắn của ba người khác nhau.

Thương Mộ Nghiêm:[Trở về ăn uống đi]

Tịch Khương:[Em gái ngoan, có thể chụp huy chương vàng cho anh em không? Nhìn nó thật đẹp]

Tịch Khải:[Hai ơi, hai ở Thuỵ Điển mua gì về cho em với. Một bộ đồ hay một món quà lưu niệm cũng được. Nha~ nha~ hai yêu ~]

Tịch Ngưng trả lời từng người một.

Sau đó ấn vào trả lời tin nhắn của anh.

[Đã trở về phòng.jpg]

Thương Mộ Nghiêm:[Ừm]

Tịch Ngưng nhớ tới lời cô đã hứa trước đó, dù hơi do dự nhưng vẫn lấy huy chương vàng từ trong balo ra, đặt xuống giường, chỉnh sửa dây đeo, tìm góc chụp.

Tách!

Tịch Ngưng đã gửi một ảnh

Tịch Ngưng:[Thấy thế nào?]

Thương Mộ Nghiêm nhìn tấm ảnh cô gửi, hồi lâu sau mới phản ứng lại, gõ bàn phím:[Rất giỏi]