Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 95: Lễ Tốt Nghiệp (2)




Cả đám há hốc, không thể tin vào mắt mình.

Thương Mộ Nghiêm…chủ động nắm tay con gái?!

Tịch Ngưng mang đôi giày cao gót, đi đứng không quá tiện.

Cô ở phía sau lưng được anh nắm tay dắt đi, từ bờ vai rộng đến cánh tay to lớn có lực…nhìn chỗ nào cũng khiến cho cô có cảm xúc rung động mãnh liệt.

Anh chọn một bàn ghế gần nhất mà ngồi xuống. Bên cạnh còn có một góc cây cổ thụ rất to, làn gió cứ nhè nhẹ mà vô cùng mát mẻ.

Tịch Ngưng cũng rất ngoan ngoãn mà ngồi xuống theo, nhìn anh cười:’‘Em có cái này cho anh.’’

Từ trong túi đem ra một phần bánh mì sandwich kẹp thịt được gói trong túi giấy, cẩn thận mở ra đưa đến trước mặt anh.

Thương Mộ Nghiêm rũ mắt nhìn phần bánh mì sandwich hồi lâu:’‘Em tự làm?’’

Tịch Ngưng cười có chút xấu hổ, cô lắc đầu.

‘‘Mấy cái này…không phải sở trường em. Là đầu bếp trong nhà làm.’’

‘’…’’

Thấy Thương Mộ Nghiêm không phản ứng, cô còn cho rằng là anh không thích, bắt đầu trở nên lo lắng.

Từ trong túi lại lấy ra một phần bánh quy:’‘Vậy ăn bánh quy nhá? Một lát nữa anh đã bắt đầu buổi lễ tốt nghiệp rồi, dự đến tận trưa, không được để bụng đói, gần đây chỗ nào cũng rất đông, chắc là đã hết chỗ ngồi rồi. Đi xa có lẽ sẽ mất nhiều thời gian lắm.’’

‘‘Ăn mấy cái này rất khát.’’

‘‘Đây.’’

Tịch Ngưng lấy ra một chai nước khoáng và một bình giữ nhiệt, cô nhìn anh rồi chỉ vào chai giữ nhiệt kia, giải thích:’‘Bên trong là sữa, uống rất ngon.’’

Cô lại đem bình giữ nhiệt đưa tới trước mặt anh, như là giao nộp sản phẩm.

Anh hơi nhíu mày lại, cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp nam tính vang lên bên tai cô.

‘‘Tôi rất thích sạch sẽ, ăn xong phải lau miệng.’’

Cô cười cười, đem một bịch khăn giấy khô và một bịch khăn giấy ướt tới trước mặt anh.

‘‘À đúng rồi, trung tâm thương mại mới ra một loại kẹo trái cây ngậm vào rất mát.’’

Tịch Ngưng cúi đầu nhỏ lục lọi trong túi giấy, ngón tay nắm chặt lại đem tới trước mặt anh.

Thương Mộ Nghiêm nhìn mấy viên kẹo đủ màu trong lòng bàn tay cô, dù anh rất ít ăn kẹo nhưng mà quà đến tay thì không thể từ chối được, mở lòng bàn tay ra, để cô đổ kẹo vào lòng bàn tay mình.

Khi da thịt cô vô tình chạm vào lòng bàn tay anh, vừa ngứa ngáy lại mềm mại trong lòng.

Anh mất tập trung mà nhìn vào gò má trắng nõn của cô, hàng mi dài cô rũ xuống, chuyển động như cánh bướm đen bay lượn.

‘‘Mà này.’’

Thương Mộ Nghiêm nghe giọng cô thì định thần lại.

‘‘Sao vậy?’’

‘‘Anh dự lễ tới trưa đúng không?’’

‘‘Ừm.’’

Cô nhích người qua bên cạnh, nghiêng đầu qua nhìn anh:’‘Em có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, một lát anh cầm vào nếu đói thì lấy ra ăn nhá?’’

‘’…’’

Cô thật sự xem anh là đứa trẻ sao? Còn sợ anh đói?

‘‘Còn nhớ số ghế ngồi không?’’

Tịch Ngưng gật đầu thật mạnh:’‘Có, em nhớ.’’

‘‘Số mấy?’’

‘‘Hàng ghế 7, số 33.’’

‘‘Chú ý một chút, đi đứng cho cẩn thận.’’

Cô nghiêm túc nghe rồi gật đầu.

‘‘Có chuyện gì thì gọi hoặc nhắn cho anh.’’

Đầu nhỏ lại gật gù một lần nữa.

‘‘Trong thời gian dự lễ anh không thể ra khỏi vị trí ngồi, bên cạnh em có một chị gái, đó là chị của Phó Giao Hi. Có gì em cứ hỏi chị ấy, chị ấy sẽ giúp đỡ em.’’

Cô hơi bất mãn nhìn anh:’‘Em biết rồi. Anh coi em là con nít thích chạy loạn sao?’’

Anh khẽ cong môi cười nhạt:’‘Em khác gì con nít sao?’’

‘‘Anh…’’ Tịch Ngưng mở to mắt khó tin nhìn anh.

‘‘Được rồi…’’

Anh lấy cà vạt từ trong túi quần ra, nhìn cô khẽ cười:’‘Em biết thắt cà vạt không?’’

‘‘Anh không biết thắt hả?’’

Thương Mộ Nghiêm:’’…’’

‘‘Ừ, không biết.’’ Anh bình tĩnh trả lời.

Cô tự nhiên cầm lấy cà vạt trên tay anh, đơn thuần lại không hề nghĩ gì nhiều:’‘Vậy để em thắt cà vạt giúp anh.’’

Tịch Ngưng nói xong thì cất bước đi tới đứng trước mặt anh, ở khoảng cách gần mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ theo làn gió mà bay vào khoang mũi anh, lưu luyến dừng lại trong tim anh.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn cô thêm vài phần thâm tình và nhiễm ý cười.

Anh khẽ cúi người xuống, để cô đeo cà vạt qua cổ mình.

Cô mang giày cao gót nhưng cũng chỉ cao tới cằm anh, mùi hương từ cơ thể lẫn của tóc, anh đều có thể ngửi được, hô hấp anh ngưng trệ, ánh mắt càng trầm lặng hơn, dáng vẻ của cô chăm chú lại rất nghiêm túc, lâu lâu chân mày hơi nhíu lại, nghiêm túc tới mức không phát hiện ra nụ cười nhạt trên khoé môi anh.

Cô còn giúp anh mặc áo cử nhân, đến cả đội nón cũng là cô dùng đồ cố định cùng màu nón mà giúp anh đội nên.

Thật sự rất giống bạn gái chăm sóc cho bạn trai.

Đem đồ ăn cho bạn trai, mặc đồ cử nhân cho bạn trai, và cả đội nón cho bạn trai.

Vừa suy nghĩ đến tâm tình anh liền trở nên tốt lên.

Vì chiều cao Thương Mộ Nghiêm quá chênh lệch với cô nên khi cô đội nón cho anh thì bắt buộc anh phải cúi đầu thấp xuống, người qua người lại không ít, với lại bây giờ lại gần tới giờ dự lễ Tốt Nghiệp, ai ai cũng đang ùa ạt kéo ra bên ngoài.

Khi một đám cô gái đến gần thì mới kinh ngạc nhận ra chàng trai cúi người trườc mặt một cô gái là Thương Mộ Nghiêm.

Là Thương Mộ Nghiêm đó!!!

Mấy cô gái đó kinh ngạc đến trừng to mắt, cũng không phải là chuyện lạ, khi anh vừa học năm nhất đại học thì đã bắt đầu nổi tiếng rồi! Không có bất kì cô gái nào trong Đại Học A không biết đến anh hết cả, thậm chí mỗi tiết anh lên lớp đều kéo theo một đám nữ sinh tò mò mà mê mẩn muốn nhìn ngắm anh.

Một phần là vì lời truyền miệng của những cô gái trong tập thể KTX, phần lớn còn lại là tò mò về nhan sắc ngoài đời của anh.

Hai năm đầu nơi anh thường xuyên lui tới nhất chính là thư viện, chỉ là chẳng có cô gái nào có thể đến gần, bắt chuyện và xin được phương thức liên lạc của anh.

Nhưng từ năm ba đến năm tư anh đã ít học ở trường, tiết học chỉ có một vài buổi một tuần, nghe đâu dù Thương Mộ Nghiêm có nhan sắc gần như hoàn hảo nhưng tính cách cực kì lạnh lùng, đã tàn nhẫn mà cự tuyệt không ít trái tim thiếu nữ.

Đã có video ghi lại một màn tỏ tình, dù không biết họ đã nói gì nhưng thái độ của anh khi đó cực kì lạnh, trên gương mặt là biểu cảm xa cách hờ hững.

Cô gái ấy trong đoạn video đôi mắt ửng đỏ lên, nén nước mắt mà cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi.

Thế mà bây giờ lại là chuyện gì đây!? Cô gái này là sao??

Mối quan hệ giữa họ là gì?

Nhưng mà…

Tại sao cô gái đó lại rất giống…

Giống với em học sinh nhỏ khối 11 làm nên lịch sử tại cuộc thi IBO cách đây vài ngày trước vậy?

Tin tức trên mạng vẫn còn rầm rộ mà tuyên dương chiến tích của cô, dù cho mấy cô gái đó không theo dõi cuộc thi nhưng vẫn sẽ vô tình lướt qua một lần…

Khi cả đám đi qua Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng, miệng mồm đã bắt đầu hoạt động.

Kinh hãi mà xì xào bàn tán.

‘‘Ôi trời!! Đó là Thương Mộ Nghiêm đó!’’

‘‘Đúng là cậu ta rồi. Không ngờ lại gặp được ở đây. Tớ muốn xin Wechat cậu ấy, cả chụp ảnh tốt nghiệp nữa. Cậu ấy đẹp trai quá đi mất!!’’

‘‘Con bé đó thật sự rất giống Tịch Ngưng!’’ Một trong số họ lên tiếng.

‘‘Thật chứ? Mà con bé đó làm gì ở đây?’’ Một người tò mò hỏi.

‘‘Không lẽ là giữa họ là đang yêu nhau sao?’’

‘‘Cũng rất có khả năng…Nhưng mà Thương Mộ Nghiêm đâu phải dạng người dễ tiếp cận như thế! Cậu không nhớ năm nhất Đại Học cậu ta đã lạnh lùng từ chối hoa khôi trường thẳng thừng như thế nào rồi sao? Dạng người như cậu ta không phải kiểu con gái nào cũng tiếp cận trực tiếp được đâu.’’

‘‘Xì! Tớ coi qua cuộc thi IBO rồi, nếu thật sự con bé đó là Tịch Ngưng thì cũng không có gì khó tin. Con bé đó so với cậu ấy cũng không thua kém gì, năng lực học tập còn rất giỏi, mấy ngôi trường ở thành phố lớn đang bắt đầu tìm kiếm em ấy rồi kìa! Còn nhỏ nhưng lại có thành tích rất vượt trội. Cha tớ nói là trường ông ấy muốn tài trợ học bổng cho con bé Tịch Ngưng đó đấy! Còn đang tính toán không biết làm sao đem con bé về trường!’’

Thao tác Tịch Ngưng thắt cà vạt vừa chậm rãi vừa khéo léo, không hiểu sao trong lòng anh có chút cảm giác gì đó khác lạ.

Đột nhiên anh nghiêng người tới, khí thế mạnh mẽ áp bức như trói buộc quanh thân cô, híp mắt lại.

‘‘Em từng thắt qua cho ai rồi?’’

Tịch Ngưng vẫn còn nút thắt cuối cùng, lơ đễnh đáp:’‘Tịch Khương…em học để thắt cho anh ấy. A, xong rồi này.’’

Tịch Ngưng nhìn nhìn rồi thử nút kéo ra, thấy có thể tháo ra được cô mới hài lòng, chỉnh sửa lại cà vạt anh, bàn tay trắng nõn phủi phủi trên áo anh, mơ hồ chạm vào phần thịt săn chắn ở bên trong lớp áo.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm, hô hấp cũng chậm lại nửa nhịp, nặng nề thở ra.

Anh có một suy nghĩ vô cùng tiêu cực, Thương Mộ Nghiêm thế mà lại không muốn Tịch Ngưng thắt cà vạt cho bất kì người đàn anh ông nào khác, ngoại trừ anh.

Anh vươn tay nâng cằm cô, trong mắt vừa phức tạp vừa có sự nguy hiểm.

‘‘Tịch Ngưng, cậu ta có tay có đầu óc, sẽ tự biết thắt thôi.’’

Cô nhìn anh:’‘Vậy tại sao anh cũng có tay có đầu óc mà không biết tự thắt?’’

‘‘Tôi khác cậu ta.’’

Tôi khác cậu ta.

Vì tôi có thế hôn em, vị trí của tôi cũng phải là vị trí đặc biệt.

Và tôi cũng có thể…làm những chuyện bất kì người đàn ông khác không thể làm được.

Thương Mộ Nghiêm âm trầm nhìn vào ánh mắt trong veo của cô, suy nghĩ xa xăm.

Giờ phút này trong đầu anh đột nhiên có những cảnh tượng bậy bạ đối với cô

Trong tưởng tượng, cô nằm trên chiếc giường lớn của anh, hai tay bị anh giữ trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn anh vừa hoảng vừa sợ, gương mặt ửng đỏ, đến cả viền mắt cũng hồng lên, nhìn anh mà đáng thương bậc khóc.

Trên người chỉ bao bọc bởi tấm chăn của anh…