"Đừng nhìn nữa, nho rửa xong rồi, lại đây ăn đi." Giọng nói của Khúc Hoài đột nhiên vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu lại. Anh ấy bưng đĩa trái cây, đứng ở ban công nhìn tôi. Ánh mắt lướt qua ván trượt tuyết, rồi không nhìn thêm nữa.
Ánh mắt tôi dừng lại trên chân trái của anh ấy. "Khúc Hoài, anh là vận động viên à?"
Khi hỏi câu này, tim tôi đập thình thịch. Mỗi một chữ nói ra, đều mang theo sự dè dặt.
Khúc Hoài khẽ gật đầu: "Trước đây từng là." Giọng điệu bình thản, vẻ mặt không gợn sóng.
Anh ấy vỗ vỗ chân, cười nói: "Sau này bị què rồi, thì không còn là nữa."
"Nhưng cũng không sao, không quan trọng, đều là chuyện quá khứ rồi."
Một nụ cười theo lời nói của anh ấy hiện lên khóe mắt. Nhàn nhạt, một thái độ thờ ơ.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Mắt tôi như phủ một lớp sương mù. Anh ấy đang nói dối.
Tôi nhớ vẻ mặt của anh ấy khi xem trực tiếp trận đấu hôm đó.
Không cam lòng, cô đơn.
Nếu như trước đây cái chân đó lành lặn, thì anh ấy sẽ như thế nào?
Tự do vui vẻ lướt trên dải tuyết trắng xóa mênh m.ô.n.g sao? Hay là cảm nhận gió tuyết lạnh buốt, tận hưởng sự tự do bay lượn?
Mắt tôi không thể rời khỏi chân anh ấy.
Bỗng nhiên, anh ấy bước về phía trước vài bước, đến gần tôi hơn.