Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô Nhạc

Chương 17




Ăn cơm xong, Khúc Hoài tích cực nhận rửa bát. Tôi đứng ở ban công gặm táo. Ông ngoại đi tới gõ đầu tôi. "Không biết đi giúp à?"

Tôi cười hì hì: "Ông cũng biết mà, con ghét rửa bát nhất."

Nói xong, tôi lại gần ông ngoại, làm nũng. "Lúc nãy cảm ơn ông nha, soái ca lão gia."

 

"Hỗn xược!" Ông ngoại ngồi xuống ghế mây, trên tay lật giở tờ báo, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khúc Hoài.

 

Một lúc sau, ông ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Một người, muốn cậu ta tự tin rất khó, nhưng muốn cậu ta tự ti thì dễ như trở bàn tay."

 

"Ai cũng sẽ gặp phải lúc sa sút, lúc này nếu có người giúp đỡ, nói không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời người đó."



 


Tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa. Giơ ngón cái khen ngợi: "Quả nhiên là giáo viên văn nghỉ hưu, nói chuyện toàn mùi triết lý!"

 

"Mạnh Phồn Tinh! Đừng có nịnh nọt ông, chuyện con cả đêm không về nhà, ông vẫn chưa nguôi giận đâu!". Ông ngoại đại nhân quát lên, tôi đã chạy vọt vào bếp.

 

"Khúc Hoài, hay là anh ở lại nhà tôi ăn tối luôn nhé?"

Như vậy tôi mới có thể bình yên vô sự vượt qua hôm nay!