Ánh Sao Duy Nhất

Ánh Sao Duy Nhất - Chương 61




Năm mới sắp đến, các trường ở Bắc Kinh đều lần lượt nghỉ. Giản Duy cũng đang chính thức trải qua kỳ nghỉ đông. Nhưng cuộc sống cũng không vì thế mà trở nên nhàn rỗi, học kì sau cô sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Nhà trường có quy định, thạc sĩ tốt nghiệp ngoài việc phải bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, còn phải có một bài viết trong tập san chính. Toàn bộ sinh viên năm này đều vì chuyện này mà điên cuồng.

Cũng may, đối với Giản Duy – người năm đó được đặc biệt tuyển vào nhờ luận văn, nhiệm vụ này cũng không hề khó khăn. Không những thế, cô đã sớm xác định rằng mình sẽ học thật nhiều, nên bây giờ cũng chỉ là bận rộn hơn ngày thường thôi.

Bên này Giản Duy sóng yên biển lặng, khác hẳn với Giang Ngật bên đây lại gặp rắc rối mới.

Thực ra vẫn như Giản Duy đã nói từ trước, Giang Ngật quá lâu không quay phim, nên mới rước họa vào thân. Đã gián đoạn ba tháng, các fan đều gấp đến không chịu được. Đặc biệt là những người coi hâm mộ là sự nghiệp, quả thực đã bỏ biết bao tâm huyết. Thậm chí còn lập thành nhóm vào weibo của Giang Ngật tạo hastag bảo anh nhanh chóng đi đóng phim. Tất cả mọi người đều biết rõ, muốn tồn tại lâu dài ở trong cái vòng luẩn quẩn này, những cái khác đều là hư vô, chỉ có tác phẩm mới là vương đạo.

Nhưng mà bất luận có náo loạn thế nào, người trong cuộc từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu anh đang suy nghĩ gì, thì một doanh tiêu hào đã nhảy ra nói rằng, hợp đồng giữa Giang Ngật và Hạ Sách Ảnh Thị xảy ra vấn đề, đã bị công ty “đóng băng”, mà bản thân anh cũng đang chuẩn bị hủy hợp đồng với Hạ Sách.

Một hồi xôn xao.

Thực ra tin tức này đã bị đồn đại nhiều lần, từ lúc Giang Ngật nổi tiếng, rồi khi Chu Bội Bội dứt áo ra đi tạo nên ồn ào. Tất cả mọi người đều nói Giang Ngật sẽ là người ra đi tiếp theo, chỉ có điều rất nhanh đã bị người trong cuộc phủ nhận. Bây giờ, tin đồn lại phát tán lần nữa, còn có thêm thông tin “bí mật”, dưới tình hình Giang Ngật đã lâu không nhận phim mới mà nói càng làm nó có sức thuyết phục hơn!

Nhất định là vì lí do này. Nếu không thì làm sao lại có thể trì hoãn lâu đến thế!

Cảm xúc của người hâm mộ thay đổi rất nhanh. Vốn đang hơi giận vì anh “không chịu khó”, nhưng giờ thì đã hoàn toàn biến thành lo lắng, không biết trận tranh chấp này sẽ lớn đến mức nào.

Bí Đỏ – chan nói: “Hạ Sách thật sự đóng băng A Ngật sao? Nhưng bọn họ đã tốn rất nhiều tâm huyết vào anh ấy, chắc là sẽ không nỡ đâu… A! Tớ nhớ ra rồi, hợp đồng của A Ngật và Hạ Sách cũng sắp hết hạn, chẳng lẽ bởi vì anh ấy không tái kí, nên công ty mới nổi giận sao?”

Bí Đỏ – chan cũng không phải là fan cuồng suốt ngày nghĩ rằng: “Cả thế giới đều muốn hại thần tượng của mình”. Cô ấy cũng giống Giản Duy, nhìn ra được Hạ Sách đã nâng đỡ Giang Ngật một cách nghiêm túc, hơn nữa tài nguyên phim ảnh của công ty lại rất dồi dào, cho nên đối với việc Giang Ngật rời đi cũng có chút do dự.

Nếu việc giải trừ hợp đồng mà dày vò hơn nửa năm, mà công ty mới lại không có thực lực, thì chẳng bằng ở lại Hạ Sách!

Giản Duy nghe cô ấy hỏi như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào. Đương nhiên “đóng băng” là không thể. Cô biết anh đã nhận vai mới, đáng tiếc trước khi có thông báo chính thức thì thông tin này không thể để lộ ra ngoài. Còn việc giải trừ hợp đồng, chắc cũng là giả đi. Giản Duy cảm thấy không náo loạn với Hạ Sách vẫn tốt hơn. Trước mắt mặc dù Giang Ngật đang hot, nhưng tất cả cũng mới chỉ là bước khởi đầu. Nếu như dính vào việc tranh chấp hợp đồng, rất có thể sẽ làm chậm trễ thời kì phát triển tốt nhất. Trong vòng luẩn quẩn này cũng có rất nhiều ví dụ tương tự. Mà dựa theo tính cách của Giang Ngật, cũng sẽ không nói đi là đi.

Nhưng trên mạng lại nói rất sống động.

Cô thấy bất an, muốn đi hỏi Giang Ngật, nhưng lại lo lắng không thích hợp, buổi tối lúc Facetime với Giang Ngật cũng phân tâm. Giang Ngật ngồi trong xe để đi đến địa điểm tiếp theo. Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên kia khẽ thở dài: “Anh thấy hơi khó chịu.”

Lòng Giản Duy siết chặt: “Sao ạ?”

“Anh đã đánh giá cao sức hút của mình. Không ngờ nhanh như vậy mà em đã chán nhìn anh rồi.”

Giản Duy biết lúc mình thất thần đã bị phát hiện, lúng túng vuốt vuốt tóc, “Không có mà…”

Giang Ngật cười nói: “Có tâm sự?”

Giản Duy dừng một chút, rồi hỏi: “Hôm bữa anh có nói, gần đây đang ở giai đoạn huấn luyện cho phim “Kẻ nói dối”. Vậy khi nào mọi người mới bắt đầu quay? Phải đợi khai máy xong rồi mới thông báo chính thức được sao?”


“Em rất gấp?”

“Có một chút ạ.”

“Vì sao?”

Thấy tránh cũng không thể tránh, nên Giản Duy đành phải nói: “Bởi vì chỉ khi có thông báo chính thức thì mọi người mới không tiếp tục nói anh bị “đóng băng”. Những tin đồn khác, chắc cũng vì thế mà dừng…”

Cô ấy quả nhiên là đang phiền não việc này. Giang Ngật nhíu mày, cười: “Thực ra cũng không hoàn toàn chỉ là lời đồn.”

“Ý anh là sao?”

“Anh không bị “đóng băng”. Nhưng đúng là anh đang đàm phán việc giải trừ hợp đồng.”

Giản Duy không hề ngờ tới mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy. Cô bỗng nghĩ tới mấy ngày nay, Giang Ngật thoạt nhìn tương đối mệt mỏi, thời gian nói chuyện với mình rõ ràng cũng đã giảm bớt. Lúc đầu cô vốn nghĩ là do việc huấn luyện quá cực khổ. Bây giờ nghĩ lại, còn có nguyên nhân ở mặt này sao?

“Anh thật sự muốn kết thúc hợp đồng sao?”

Cô vừa nói xong liền bổ sung: “Việc đó, nếu như anh không tiện nói, cũng có thể không nói…”

Giang Ngật nhìn bộ dạng cẩn thận của bạn gái mình, có một số việc đúng là anh không muốn nói quá nhiều với Giản Duy, đỡ để cô lo lắng. Nhưng hiếm khi Giản Duy chủ động một lần, anh bỗng nhiên không muốn từ chối.

Rõ rằng là hai người đang cách nhau một cái màn hình, mà người đàn ông này lại vẫy tay, ra hiệu cho cô xích lại gần một chút, phảng phất đang thì thầm vào tai cô: “Nếu em muốn biết, vậy để anh lén nói cho em nghe…”

Cùng lúc Giang Ngật kết thúc cuộc trò chuyện với Giản Duy, xe cũng đã đến nơi.

Đây là nhà hàng món Âu nằm ở trung tâm thành phố, cửa số sát đất trong suốt óng ánh, hành lang được phủ thảm dày. Giang Ngật mang kính râm, được người phục vụ dẫn vào trong. Cô gái cố gắng hết sức giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, nhưng vẫn không nhịn được lén nhìn Giang Ngật vài lần. Anh chỉ coi như không thấy gì.

Đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có hai người, cùng lúc quay đầu lại. Anh tháo kính râm xuống, mỉm cười: “Lộ tổng, chị Tĩnh.”

Lộ tổng là cha của Lộ Vũ Minh, lúc trẻ tuổi dáng dấp cũng rất phong nhã. Đáng tiếc hai năm nay đã bắt đầu phát tướng, bây giờ nhìn ông không khác gì một người trung niên bình thường. Bữa tiệc đêm nay là do ông tổ chức, được gọi tới ngoại trừ Giang Ngật còn có Chu Tĩnh.

Lộ tổng mời anh ngồi. Giang Ngật chọn món ăn, trong lúc chờ được dọn lên, ông mới cười nói: “Lúc nãy tôi và A Tĩnh vừa nói chuyện với nhau. Huấn luyện gần đây như thế nào, vất vả lắm không? Nhìn cậu cả người đều gầy đi.”

Chu Tĩnh mỉm cười, thần sắc không còn sự cáu kỉnh như trước, mà là nét ôn hòa hiếm có. Giang Ngật nói: “Vẫn ổn ạ. Vốn dĩ vai diễn cũng cần phải ốm một chút, cũng coi như phù hợp.”

Lộ tổng nói: “Tối hôm qua tôi đụng phải Tả đạo diễn trong tiệc rượu, ông ta khen cậu không dứt miệng. “Kẻ nói dối” sắp khai máy, đến lúc đó cậu đi theo ông ấy, nhất định sẽ học được không ít thứ.”

Tả đạo diễn chính là Tả Gia Hạo – đạo diễn của “Kẻ nói dối”. Trước đó Giang Ngật đã tự mình đến Hong Kong tìm ông, vì thế mới có được vai diễn này. Cả quá trình Hạ Sách đều không nhúng tay vào. Giang Ngật dựa vào chính các mối quan hệ của mình để gặp mặt Tả Gia Hạo, sau đó thuyết phục ông ấy cho mình cơ hội thử sức. Khi hết thảy đều giải quyết xong mới báo cho công ty biết.

Nếu đổi lại ngày thường, công ty sớm đã nổi bão

Mà Chu Tĩnh cũng nên nổi điên rồi.

Giang Ngật phảng phất như chưa phát hiện, cười nói: “Tôi cùng Tả đạo diễn đúng là nói chuyện rất hợp ý.”

“Nói chuyện hợp nhau là tốt rồi. A Tĩnh cũng cảm thấy, cậu nên nắm lấy thời cơ đóng vài bộ phim. Cậu chuyên tâm rèn luyện kĩ năng diễn, những việc vụn vặt khác hãy giao cho cô ấy. Tương lai cậu vẫn còn rất dài.”

Con dao bằng bạc hạ xuống, Giang Ngật ghim một miếng bò bít tết, bỏ vào trong miệng.

Anh không đáp lời. Tức thì, bầu không khí trở nên có chút lạnh lẽo.

Chu Tĩnh nhướng mày, dường như sắp bùng nổ, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lộ tổng. Lộ tổng nhấp một hớp rượu đỏ, nhìn về phía Giang Ngật, “Thực ra đêm nay gọi cậu qua đây, chủ yếu là muốn hỏi một chút. Tin đồn ngoài kia gần đây, cậu hẳn cũng đã nghe thấy rồi chứ?”

“Ngài là muốn nói cái nào?”

“Chính là cái cậu chuẩn bị muốn hợp tác cùng Vĩnh Huy, còn có tin tức cậu gặp Phùng Diệp của Vĩnh Huy.”

Đề tài nhạy cảm như vậy cũng không làm chân mày Giang Ngật động một cái, “Phùng tiên sinh là người đại diện của Yên Như. Lần đó chỉ là tình cờ gặp mặt, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”

Chũ Tĩnh nói: “Vậy còn tin cậu bị công ty đóng băng thì sao? Cậu tự hỏi lòng mình xem, công ty có đóng băng cậu sao?”

“Công ty đương nhiên không có đóng băng tôi. Cho dù là hỏi vào bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ đều trả lời như thế.”

Thái độ của anh không kiêu ngạo không nịnh. Mười ngón tay của Lộ tổng đan vào nhau đặt trên bàn, bỗng nhiên nói: “Vậy nên, rốt cuộc cậu có đi hay không? Những tin tức phong phanh đó, đến cùng là tung ra cho ai nghe?”

Lúc nói lời này, trên mặt ông còn mang theo ý cười, thậm chí giọng điệu có thể nói là rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa áp lực bên trong.

Thần sắc Giang Ngật không thay đổi: “Trước đó tôi có cùng Phó tổng đề cập qua. Tôi cùng chị Tĩnh hợp tác cũng không mấy vui vẻ. Mà tôi đối với hình thức hợp tác hiện tại, cũng không vui vẻ.”

Chu Tĩnh siết chặt nắm đấm. Trong phòng bao hồi lâu cũng không có ai nói chuyện.

Giang Ngật biết, mình đã bố trí trong một thời gian dài như thế, chính là cho kết quả hôm nay.

Giang Ngật cũng không thực sự dự định rời công ty. Trước mắt mà nói, những tài nguyên công ty cung cấp cho anh làm anh rất hài lòng, xác thực trong lòng cũng có sự biết ơn. Nhưng Lộ tổng cũng đoán không sai, những tin tức kia đúng là do anh tung ra. Anh cũng cố ý ăn cơm cùng với Phùng Diệp, chính là để tạo áp lực cho công ty.


Trước đó khi đưa ra yêu cầu với phó tổng, đều bị bọn họ hòa giải qua loa. Giang Ngật muốn có quyền tự chủ nhiều hơn, nhất định phải làm cho bọn họ sợ hãi, từ đó sẽ nguyện ý đàm phán với mình.

Giang Ngật nói: “Lộ tổng, tôi biết hôm nay ngài an bài để tôi cùng chị Tĩnh giảng hòa, nhưng thật sự không cần. Ý tôi đã định, sẽ không thay đổi.”

Chu Tĩnh khó có thể nhẫn nại, bỗng nhiên đứng lên: “Giang Ngật, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không có cậu sẽ không được, công ty không có cậu cũng sẽ không được. Không muốn ở dưới tay tôi? Vậy thì cậu đi đi. Để xem Phùng Diệp chiếu cố cậu như thế nào!”

Âm thanh chị ta hơi cao, nhưng sắc mặt của Giang Ngật vẫn bình tĩnh.

Đương nhiên, cũng có một khả năng, việc làm của anh sẽ chọc giận công ty, bọn họ dứt khoát không cần anh nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ bỏ được.

Kỳ thực nghệ sĩ của Hạ Sách không thiếu, cũng đã từng nâng đỡ không ít người. Nhưng hai năm nay nhân khí cũng ít đi, có một số người cũng tự thành lập công ty. Những người trẻ tuổi cũng không chịu được cứ giậm chân tại chỗ mãi. Ngay cả một người như Phan Tuệ Tuệ từ khi sinh con cũng ít hoạt động hơn hẳn.

Trước đó khi Chu Bội Bội rời đi, công ty đã hết sức đau lòng, còn vì thế mà mở một cuộc họp.

Bọn họ sẽ không hi vọng anh cũng rời đi.

Quả nhiên, Lộ tổng chăm chú nhìn anh nửa ngày, nói với Chu Tĩnh: “Cô ngồi xuống trước.”

“Lộ tổng”

“Tôi nói cô ngồi xuống!”

Chu Tĩnh biến sắc, chầm chậm ngồi xuống.

Lộ tổng nhìn Giang Ngật, nhẹ nhàng cười một tiếng, phảng phất một dáng vẻ bất đắc dĩ, “Người trẻ tuổi, đúng là người trẻ tuổi, tính tình quá bướng bỉnh. Ngay lúc đầu kí kết với cậu tôi đã nhìn ra.”

“Để Lộ tổng chê cười rồi.”

“Nói một chút, cậu có yêu cầu gì.”

Giang Ngật nghiêm mặt nói: “Đường tổng, tôi thực sự rất cảm kích ngài, cảm kích công ty đã chiếu cố tôi, cũng hết sức nguyện ý tiếp tục hợp tác cùng công ty. Chỉ là về mặt hình thức bên ngoài, có thể có một chút thay đổi. Tôi hi vọng được thành lập phòng làm việc của mình, lấy phòng làm việc làm hình thức kí kết. Còn người đại diện, tôi cũng đã chọn được.”

“Cậu nhìn trúng ai?”

“Hạ Phương Minh.”

Lông mày Lộ tổng rốt cuộc cũng nhíu lại. Người ở trong giới đều biết Hạ Phương Minh. Anh ta năm nay vừa tròn 35, nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc chế tác phim ảnh, bất kể là giai đoạn chuẩn bị, hay hậu kì tuyên truyền, đều có thể chen vào được. Gần đây đúng là có nghe nói anh ta đang tìm kiếm tiểu sinh có tiền đồ, cho nên, rốt cuộc lại tìm đến Giang Ngật sao?

Tài nguyên phim truyền hình của Hạ Sách rất phong phú, nhưng ở phương diện điện ảnh lại có nhược điểm. Giang Ngật nếu cùng anh ta liên thủ, ngược lại lại bù được khuyết điểm này.

Tâm tình Lộ tổng có chút ngưng trọng. Giang Ngật dựa vào Hạ Phương Minh so với dựa vào Phùng Diệp càng làm người ta kinh ngạc hơn. Có vị đại Phật này hộ giá, cho dù cậu ta có rời Hạ Sách, chỉ sợ cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Lộ tổng trầm giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”

Giang Ngật dừng một chút, ‘Còn nữa, cũng mong công ty không quá can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi.”

Giang Ngật lau miệng, khách khí nói: “Tôi đã ra liên tục ba yêu cầu. Để báo đáp lại, ở phương diện tỉ lệ chia doanh thu, tôi có thể nhượng bộ một chút.”

Anh nói xong, thấy Lộ tổng mãi không phản ứng, cũng không thúc giục, “Ngài suy nghĩ một chút. Buổi tối tôi còn có việc, xin phép về trước.”

Quay đầu nhìn thấy Chu Tĩnh nhìn mình, mím môi, sắc mặt hơi tái.

Giang Ngật nghĩ tới những ngày tháng hợp tác với nhau, sự khống chế của Chu Tĩnh quá mạnh, tính cách cũng quá bảo thủ. Giang Ngật vốn cho rằng, nếu đại đa số mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của chị ta, có thể làm cho hai người chung sống hòa bình. Nhưng ngay cả quyền lựa chọn Chu Tĩnh cũng không cho mình, càng khiến anh không có cách nào nhịn được.

Hôm nay đi tới bước này, anh cảm thấy không thẹn với lương tâm mình.

Giang Ngật khẽ gật đầu, không nói gì, rời khỏi phòng bao.

Bên trong yên tĩnh một hồi. Chu Tĩnh sau khi uống một ngụm lớn rượu, hỏi: “Ngài phải đáp ứng cậu ta sao?”

“Cô nói xem?”

Chu Tĩnh nắm chặt ly thủy tinh, ngón tay căng đến trắng bệch. Lộ tổng nói: “Được rồi, trước đó tôi cũng đã nhắc nhở cô, từ sau “Đêm lạnh”, cậu ta đã không phải là Giang Ngật của quá khứ. Nếu cô sớm hiểu rõ điểm này, làm sao có thể náo đến mức này?”

Trong giọng nói của ông cũng có chút phiền chán, bởi vì đã gặp phải khó khăn rồi. Chu Tĩnh nhớ tới Giang Ngật ngồi ngay trước bàn ăn, cắt thịt bò bít tết, ung dung đàm phán với Lộ tổng. Trấn định như thế, phảng phất đối mặt với cậu ta không phải là tổng giám đốc – người đã từng là chúa tể vận mệnh của cậu ta vậy.

Mà cuối cùng, cậu ta cũng không phải là người nhượng bộ.

Chu Tĩnh nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng ý thức được rằng, cậu ta đã không còn là Giang Ngật mặc mình bài bố mọi thứ nữa.

HẾT CHƯƠNG 61

Tác giả có lời muốn nói: Chương này chủ yếu là về kịch bản: đổi người đại diện, thành lập phòng làm việc. Anh trai đang từng bước muốn nắm giữ sự nghiệp của mình đây!