Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất - Chương 43




Lúc này Boss lớn đang bùng nổ, động tác của nhân viên công tác đoàn phim nhanh vô cùng, trong thời gian ngắn ngủi đã bố trí xong phim trường, hai máy quay nhỏ chia đều đứng hai bên, diễn viên của cảnh diễn này vô cùng đông đảo tiến vào màn ảnh, tìm vị trí của mình.



Cảnh diễn này là diễn theo nhóm, An Đóa thuyết phục Quý Từ đi Chu Quốc. Mà lúc đó Quý Từ vừa đến Chu Quốc đã gặp phải một yến hội cung đình, quyền thần, quý tộc của Chu Quốc đều có mặt ở đây, mà Quý Từ trước kia là tướng quân dẫn Quý quân đến đánh chiếm Chu Quốc giờ lại như chó nhà có tang bị đuổi ra khỏi Quý Quốc trở thành mục tiêu để trút giận.



Cảnh này là đối diễn giữa Chu Vương và quần thần, mà An Đóa chỉ cần cao cao tại thượng ngồi bên trái Chu Vương đóng vai nữ thần là được, lời thoại cũng chỉ có vài câu, cốt truyện đơn giản đến mức không cần bày ra biểu tình dư thừa.



Dưới Đại điện, trên yến hội, một âm thanh ẩn chứa mỉa mai bỗng nhiên truyền tới: "Nghe nói Quý tướng quân trời sinh vũ dũng, chỉ huy quân càng là có dáng vẻ của trời, bản quan thật sự tò mò vô cùng muốn học hỏi kiến thức một phen." Đây là đang châm chọc trận chiến thất bại mấy tháng trước của Quý Từ mà các nước đều biết.



An Đóa ngồi trên đài cao của yến hội, dường như là ngồi cùng vị trí với Chu Vương. Thanh y xinh đẹp, thuần tịnh và thanh thấy, gò mà trắng nõn hơi hơi buông xuống, hai mắt nửa mở, giống như căn bản không nghe thấy sự công kích với Quý Từ ở phía dưới.



Nửa đầu gối của Quý Từ quỳ xuống đất, sống lưng thẳng tắp, giống như điều gì cũng không thể ngăn được ý chí của hắn ta, cúi đầu không nhìn rõ biểu tình trên mặt, im lặng mà đạm mạc tiếp nhận người khác mắng chửi mình.



Cho đến khi Chu Vương bảo nàng nói vài câu, lúc này An Đóa mới ngẩng đầu, theo ánh mắt Chu Vương nhìn về Lý Việt ở phía dưới, nhìn hắn ta đang ẩn nhẫn và căng thẳng sống lưng, nói với các quyền thần của Chu Quốc: "Quý tướng quân vì chiến tranh có thể từ bỏ tính mạng của toàn gia tộc, một ngày nào đó chưa chắc không thể vì bản thân từ bỏ Chu Quốc của ta. Quý gia, Quý Quốc dưỡng dục hắn còn có thể làm ra việc như vậy, mà Chu Quốc ta có tài đức gì mà có thể làm hắn trung thành và tận tâm, xin quốc chủ suy nghĩ lại, đây.."



"Ban tọa cho Quý tướng quân." Một âm thanh nhàn nhạt lạnh lẽo bỗng nên vang lên trên Đại điện. Thanh âm yến hội ồn ào náo nhiệt đột nhiên im bặt, quần thần phía dưới kinh ngạc ngẩng đầu, lúc nhìn ánh mắt nàng lại vội vàng kinh sợ, không dám bất kính đối diện với nàng như thế.



Chu Vương vẫn luôn ngậm ý cười xem kịch rất có hứng thú đảo qua trên người Quý Từ một vòng, cười ha ha nói: "Còn không mau ban tọa cho Quý tướng quân."



"Vâng!" Người hầu bị An Đóa làm kinh sợ vội vã đi dọn bàn, mà các quần thần phía dưới lại không nhịn được kinh ngạc nhìn về phía Quý Từ, đối với chuyện đại nhân từ trước đến nay thanh lãnh ít nói lại vì hắn ta nói chuyện mà cảm thấy kinh ngạc vạn phần.



An Đóa cụp mi vân đạm phong khinh ngồi tại chỗ, lúc này mới quay lại vấn đề lúc trước của Chu Vương, âm thanh bình đạm và thanh thiển: "Hắn thích hợp nhất."



"..."



Chu Vương nháy mắt mơ hồ, nhìn từ sườn mặt trắng nõn nhu hòa của nữ tử bên cánh quét sang Quý Từ, ánh mắt đảo lộn từ mềm mại sang sắc bén trong thoáng chốc, sau khi quốc quân trẻ tuổi tuấn mỹ híp mắt nhìn Quý Từ thật lâu, mới khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai An Đóa: "Ta cũng không biết người này có tài kinh thiên gì, có thể làm ngươi sau khi rời đi không bao giờ bước ra khỏi Mông Sơn một bước lại tự mình đến tìm."



An Đóa khẽ nâng mí mắt đang định trả lời, một loạt tiếng ồn ào náo động đột nhiên truyền tới từ bên ngoài phim trường đánh gãy lời thoại của cô, cũng làm loạn không khí mọi người ấp ủ ra của toàn bộ Đại điện, cùng với thanh âm hỗn loạn này, một tiếng cười khe khẽ quen của một người phụ nữ càng ngày càng gần: "Các vị nói gì vậy, tôi có thể tham gia đoàn phim, có thể được đạo diễn Vương coi trọng thật sự là vinh hạnh của tôi, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự mong chờ của mọi người, sẽ diễn nhân vật này cho thật tốt."




Đại điện bên trong phim trường đang quay, hô hấp của mọi người đồng thời cứng lại, đồng tử co rụt lại, lúc nhìn thấy gương mặt đạo diễn Vương đen như than, mí mắt nhảy dựng.



Đậu má, đầu óc người phụ nữ này có vấn đề đi, không được cho phép mà dám mang phóng viên đến đoàn phim, còn dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt đám phóng viên, đây là đang ngại mạng mình quá dài, không muốn sống nữa à? Những diễn viên đang diễn bị cắt đứt mắng thầm trong lòng càng thêm bực bội, thời tiết nóng như vậy, cảnh diễn này là nóng nực nhất, cô ta không thể đổi thời gian phát bệnh à?



"Cut!" Theo âm thanh nóng giận của đạo diễn, mấy người phóng viên cầm máy móc đi theo Ngô Song Song từ phía sau đi đến, lúc nhìn thấy đoàn phim đang đóng phim thì hai mắt tỏa sáng muốn chụp ảnh, nhân viên công tác của đoàn phim vội vàng tiến lên ngăn lại, bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười nói: "Thật xin lỗi các vị, hiện tại ảnh chụp của bộ phim này không được công bố ra ngoài, cho chúng tôi mặt mũi, chời thêm một thời gian ảnh đóng phim do Weibo official đăng lên, lúc đó bất cứ loại tin tức nóng hổi nào cũng nhất định sẽ thông báo đầu tiên cho mọi người."



Phóng viên hai mắt nhìn nhau, sau đó khi nhìn thấy gương mặt đen xì bốc khói của đạo diễn Vương, vội vàng cười đáp ứng, dứt khoát tắt máy móc, bộ dáng sảng khoái vô cùng: "Nhất định, nhất định, ngài yên tâm chúng tôi nhất định sẽ không công bố ra ngoài." Tuy nói cậy như đôi mắt như hạt châu đải qua trên mắt các diễn viên, từ Ôn Lăng đứng bên ngoài đến Lý Việt đang trong phim trường, đến khi nhìn thấy An Đóa thì hai mắt vụt sáng: "Chúng tôi không chụp ảnh, vậy có thể hỏi vài vấn đề không."




Từ sau khi bùng nổ sự việc trên mạng, mặc kệ bên Weibo official phủ nhận cũng chưa nhìn thấy phía An Đóa đáp lại, cũng khó trách đám diễn viên này giống như nhìn thấy một miếng mồi ngon.



Nụ cười của Ngô Song Song cứng đờ, sắc mặt giận dữ trừng mắt nhìn An Đóa, phóng viên cô ta dẫn vào dựa vào cái gì mà lại muốn đưa cô lên báo?



Lý Việt nhăn mày lại đứng lên từ mặt đất, vỗ vỗ tro bụi đi đến bên người An Đóa, ngăn trở ánh mắt của phóng viên dừng trên người cô, thấp giọng nói: "Cô có muốn đi trước một bước hay không?"



An Đóa cau mày, lúc nhìn thấy Ngô Song Song, trong đầu cô có mấy con ngựa đi qua, nên nói cô ta là ngang ngạnh hay là ngu ngốc, hau là đầu cô ta thực sự bị cửa kẹp, thế mà lại dám mang phóng viên đến đoàn phim, cô ta có bệnh hay sao? Ánh mắt đảo qua, quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh của tên mập chết tiệt kia, nói cách khác đây là tự cô ta tùy tiện làm chủ?



An Đóa mắng thầm, phóng viên bên kia làm đạo diễn Vương tức giận nóng nảy dựng cả tóc, giơ loa rít gào: "Lấy hết các máy móc ra cho tôi, soát người, nếu các người dám để lộ một hình ảnh nào ra ngoài thì đi **** cho tôi."



Các phóng viên phản ứng cực nhanh cầm máy móc muốn chạy ra ngoài, mà trên gương mặt kiều diễm khiếp sợ của Ngô Song Song đang đứng tại chỗ nụ cười động lòng hoàn toàn cứng lại, nhìn chằm chằm trận chiến giữa các phóng viên và nhân viên công tác, bước chân do dự đi lên, một cánh tay mập mạp vội vàng lôi kéo cô ta, Hồ Phong nôn nóng đến mức mặt đầy mồ hôi, âm ngoan trên mặt lại tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô điên rồi!"



Ngô Song Song sửng sốt, vô tội nói: "Không phải là chỉ mang mấy người phóng viên vào mà thôi, có gì đặc biệt đâu chứ?"



Cô ta mang vốn vào đoàn phim, có hậu đài nên ai cũng không dám động vào người cô ta, hơn nữa mấy bộ phim trước đây cô ta diễn còn tìm mọi cách để đưa tin nóng, cô ta tốt bụng mang mấy phóng viên vào thì làm sao?