Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất - Chương 53




An Đóa ngẩn ra, buột miệng thốt ra: "Anh Lý.. Anh tin tưởng tôi?"



Lý Việt nhíu mày: "Cô nói cái gì đó, loại chuyện vớ vẩn trên mạng này có thể tin được sao?" Nói xong đột nhiên hỏi ngược lại: "Cô hôm nay đá cô ta?"



An Đóa nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái, chần chờ vài giây sau mới gật đầu đáp: "Đá, nhưng tôi dám cam đoan tuyệt đối sẽ không để lại vết thương, bức ảnh này có vấn đề."



Lý Việt gật đầu, không hỏi cô cụ thể thế nào nữa. Loại sự tình này trong giới gặp rất nhiều, những gì An Đóa chịu đựng ngày hôm nay, muốn trả thù là rất bình thường, chính anh ta cũng trải qua loại sự tình này. Anh híp híp mắt suy nghĩ nói: "Miệng vết thương là kia thật ra rất dễ làm giả." Nhìn dáng vẻ giống như muốn giúp đỡ.



An Đóa lắc đầu vội vàng cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tin tức ngày hôm qua mới khiến anh bị kéo vào, nếu anh mà nói giúp tôi.." Cô cười khổ lắc đầu: "Chỉ sợ sự tình sẽ nháo đến lớn hơn nữa." Thậm chí cô còn lo lắng sau khi xảy ra chuyện này, đoàn phim sẽ xử lý như thế nào.



So với Ngô Song Song có phần diễn quan trọng hơn, thì suất diễn của cô ít đến đáng thương. Huống chi Ngô Song Song cũng bỏ vốn vào đoàn hơn nữa phía sau có hậu đài, mà chính mình lại cái gì cũng không có. Mà sự việc hiện tại rõ ràng là đâm thủng mặt này, đoàn phim khẳng định phải ra mặt giải thích, mà dưới loại tình huống này khả năng đá cô ra khỏi đoàn để an ủi khán giả là rất lớn. An Đóa nhíu mày, cắn môi đỏ có chút không tiếp thu được chính mình vừa mới tiếp nhận vai Minh Hoan này, đã bị người đánh vào địa ngục.



Cũng có chút không tiếp nhận sự bất lực hiện tại của chính mình, ai cũng có thể dẫm cô dưới chân, cô đã bao lâu không nếm thử quá loại cảm giác bất lực này, nhưng lần trọng sinh này mà trong khoảng thời gian ngắn tất cả đều trải qua một lần.



Đột nhiên một chiếc ống hút đưa đến bên miệng, An Đóa theo bản năng uống vào một ngụm sữa bò. Lý Việt thuận tay đem sữa bò nhét vào tay cô, giống như người từng trải trấn an nói: "Đừng lo lắng, rồi sẽ có biện pháp giải quyết."



An Đóa ngẩn ra, lắc đầu nói: "Anh Lý đừng dỗ tôi, tôi vẫn biết không thể giải quyết dễ dàng như vậy." Đạo diễn Vương cứ cho là che chở cô, cũng sẽ không vì cô mà tranh cãi cùng nhà đầu tư, dù quan hệ với người trong đoàn phim có tốt đến mấy, nhưng khi đụng tới miếng cơm của chính mình, mỗi người nói chuyện đều cẩn thận vài phần, không phải ai cũng giống Lý Việt ngang ngược không cho ai mặt mũi.



"Đã nói đừng lo lắng mà." Lý Việt chọc vào trán cô một chút, nhướng mày trêu ghẹo: "Ngay cả khi cô thật sự phải rời đi, anh Lý cũng có bản lĩnh giúp cô lấy được buổi casting của đoàn phim khác." Nỗ lực của An Đóa, anh ta luôn để ở trong mắt, trong cuốn kịch bản nhiều đánh dấu ghi chú, mỗi lần diễn đều rất nhập vai, thời gian người khác diễn thì quan sát học tập, ngắn ngủn mấy ngày anh ta đều nhìn thấy. Đối với người luôn luôn nỗ lực từ trước đến nay anh ta rất thưởng thức, có thể giúp thì sẽ giúp.




Huống chi..



Lý Việt híp híp mắt: "Chuyện này còn không nhất định đâu, vội gì chứ. Trước gọi điện thoại cho người đại diện của cô đi, đem chuyện này nói một lần, xem chuẩn bị xử lý như thế nào."



An Đóa gật đầu cầm lấy di động vừa định gọi điện thoại, Phượng Phi cũng đã trước một bước gọi qua, âm thanh ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn lãnh đạm ngạo nghễ như vậy, gọn gàng dứt khoát liền hỏi: "Ngô Song Song não tàn kia lại nổi điên?"



An Đóa nhếch khóe miệng, dưới bầu không khí cấp bách này tự nhiên có chút an tâm và buồn cười khó hiểu, chớp chớp mắt ra vẻ không có việc gì trả lời: "Đúng vậy." Cô liếc mắt nhìn Lý Việt một cái, cúi đầu thành thành thật thật nói chuyện này từ đầu chí cuối một lần. Chờ nói đến lúc Ngô Song Song dẫm tay cô lại bị cô trở tay đẩy ngã, Lý Việt nhướng mày ngoài ý muốn nhìn cô một cái.




Cùng lúc đó, một chiếc xe bảo mẫu màu đen lái ra khỏi bệnh viện. Tề Vân Qua vứt bỏ mũ lưỡi trai trên đầu ra, vứt bỏ một thân áo gió màu đen như một ông chú đáng khinh, một lần nữa lại biến trở về một minh tinh lóa mắt vô cùng, đặc biệt cool ngầu. Nhưng biểu tình của anh ta lại có chút mơ hồ, một bên lướt Weibo một bên nghe người đại diện bên cạnh bô lô ba la, phiền đến mức lông mày dựng hết cả lên.



Đúng vào lúc này tay anh ta đang trượt trên màn hình di động đột nhiên dừng lại, kinh ngạc ồ lên một tiếng, như là không nhìn thấy rõ nên để sát vào click mở phóng đại hình ảnh, vài giây sau phát ra tiếng cười ha ha, cắn răng thống khoái nói: "Cô nhóc chết tiệt kia tôi nói cô sao lại nhìn quen mắt đến như vậy, thì ra là cô, cô cũng có ngày hôm nay!"



Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên nghĩ đến cổ tay mảnh khảnh kia, băng gạc màu trắng, ẩn ẩn vết máu, còn có mấy đầu ngón tay sưng đỏ, chính là mới bị thương không bao lâu, nếu là trên mạng nói chính là thật sự, người tới bệnh viện chính là cái gì Ngô Song Song, tại sao sẽ là cô?



Nhíu mày tự hỏi như vậy đúng một giây đồng hồ, người đại diện ngồi phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh như trên bờ vực sụp đổ: "Allen, cậu hôm nay đầu rút gân có phải hay không, lỡ chuyến bay buổi biểu diễn kia phải làm sao bây giờ?"



Trên khuôn mặt tuấn tú của Tề Vân Qua không chút để ý nói: "Chỉ cần nói thời gian của tôi không kịp không phải được rồi sao?"




"Allen!" Lòng Tôn Nhiên tan nát thành bã rồi, đầy mặt vặn vẹo trừng mắt với Tề Vân Qua, quả thực sức cùng lực kiệt muốn đem đầu người này kéo đến con đường chính đáng: "Cậu biết có thể được mời đến buổi biểu diễn của Ngải Phi Á làm khách quý là cấp bậc gì không? Tất cả đều là người nổi danh thế giới âm nhạc, cậu có thể có được cơ hội này không lập tức nắm chắc được lại để vuột mất, cậu là muốn tức chết tôi phải không?" Buổi biểu diễn của Ngải Phi Á là đẳng cấp thế giới, có thể nghĩ Allen lộ mặt ở buổi biểu diễn ca hát là chuyện vinh hạnh cỡ nào, thậm chí có thể cho anh ta lập tức tiến thêm một bước, nhưng cố tình hoàng đế không vội thái giám đã gấp, con hàng này căn bản không để ở trong lòng, hiện tại còn cố ý bỏ chạy để lỡ chuyến bay.



"Vậy thì có cái gì?" Mày kiếm của Tề Vân Qua giơ lên, trong đôi mắt có vài phần con lai thâm thúy tràn đầy tự tin cùng rực rỡ: "Một ngày nào đó tôi sẽ tự mình đạt tới cái độ cao kia, mà không phải khom lưng uốn gối sau dựa vào chân người khác đưa ra để bò lên."



Tôn Nhiên..



Anh ta trừng mắt nhìn Tề Vân Qua, trên gương mặt anh tuấn kia tràn đầy quyết tâm cùng rực rỡ lóa mắt, nhìn dáng vẻ này của anh ta, Tôn Nhiên tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn phân nửa, âm thầm trấn an chính mình. Thôi, lại không phải lần đầu tiên biết tính cách của con hàng này, không đi thì không đi thôi, dù sao cũng chỉ là hợp xướng hơn một phút, đi cùng bị những người đó ép tới không chiếm được chút ống kính nào, chính mình ôn tồn đi giải thích một phen, hẳn là có thể giải quyết. Huống hồ lấy thiên phú của Allen cùng năng lực một ngày nào đó có thể đạt tới cái loại độ cao này, mới không cần đi ôm chân của người khác.



Tôn Nhiên ảo tưởng ra Tề Vân Qua trở thành nhạc sĩ đẳng cấp thế giới, chính mình thành người đại diện đẳng cấp thế giới, ảo tưởng đến đây, liền thấy Tề Vân Qua bực bội nhăn mày như suy tư gì chống màn hình di động nói thầm: "Tôi mới vừa bị người phụ nữ kia cắn một ngụm, anh nói tôi có nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại không?"



Cảm động cùng tình cảm mãnh liệt của Tôn Nhiên phụt một cái biến mất không thấy tăm hơi, nghiến răng nghiến lợi rống giận: "Nhịn xuống cho tôi!"



Mà cùng lúc đó, nước M.



Một khách sạn 5 sao, trong phòng tắm mờ hơi nước truyền ra tiếng nước chảy ào ào, trải trên sàn phòng tắm là chiếc thảm mềm mại màu nâu nhạt, một chiếc áo thủ công đắt tiền bị ném xuống đất một cách tùy ý, mang theo mùi nước hoa Cologne cùng rượu sau bữa tiệc.