Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất - Chương 63




"Tốt!" Đặng Vũ bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân đi đến cửa sổ xe phía trước vén rèm xe lên, cát vàng nhào tới, từng trận bão cát nóng bức, quân vương trẻ tuổi mặc hắc bào đen cười thống khoái, hùng tâm bừng bừng, mày rậm vung lên nhìn phía xa chiến trường, trầm giọng cười to: "Thưởng, tất cả đều có thưởng." Lời thoại vừa dứt, tay áo hắn xoay tròn, bỗng nhiên hướng đến An Đóa đang ở phía sau vươn tay ra, ánh mắt nặng nề và mong đợi: "Đi cùng ta đến một chỗ?"



"Ống kính từ bên trái xoay qua chỗ khác." Hai mắt đạo diễn Vương sáng lên nhanh chóng phân phó.



Lúc này cát vàng đầy trời nhào vào trong xe, quân vương cao lớn vĩ đại mặt lộ vẻ mong đợi hướng xuống đưa tay ra, nữ tử ngồi trong xe lại giống như vừa giật mình tỉnh giấc, từ chiến trường đằng xa thu hồi ánh mắt, lắc đầu cự tuyệt: "Bệ hạ tự động đi thôi."



Một màn này thật sự là xinh đẹp kinh người, nguyên bản xe ngựa cùng toàn bộ chiến trường chia cắt ra, ngay khi màn xe xốc lên trong nháy mắt liền cùng toàn bộ chiến trường hợp thành một, cát vàng bay vào, quân vương cao lớn anh tuấn, nữ tử trầm tĩnh dịu dàng, ánh mặt trời chói mắt xuyên vào, hạt cát nhỏ bé kia trong ánh sáng lại lộ ra sự tồn tại của bản thân, phiêu tán trong không khí, mà ánh mắt nhìn về phía chiến trường mờ mịt cùng trống rỗng của nữ tử được ống kính bắt giữ rõ ràng.



Cách đó không xa, chiếc Alphard màu đen bạc lặng yên không tiếng động dừng tại đó, cửa sổ xe hướng xuống lộ ra một khe hở. Ghế sau xe, một ngón tay thon dài chụp lấy mắt kính màu đen vứt xuống trên ghế sa lon, nam nhân mặc áo sơ mi màu xám tro nhạt cổ áo mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nghe được bên trong truyền tới âm thanh quay chụp, hắn nhấc lên mí mắt phân phó: "Gọi điện thoại cho Vương Nhược Minh, nói tôi đến rồi." Chiếc xe này lặng yên không một tiếng động không hề kinh động đến người trong sân, Đặng Vũ rủ mắt xuống nhìn An Đóa cả người xa cách trước mặt, lông mày nhíu lại, An Đóa thu lại biểu tình, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ có còn nhớ trước đây từng đáp ứng ta một việc hay không?"



Đặng Vũ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt An Đóa, vẻ vui sướng trên mặt dần tiêu tan, lộ ra sự uy nghiêm trầm ổn của bậc Đế Vương: "Đương nhiên nhớ, nhiều năm như vậy ngươi cuối cùng đã có vật muốn có? Chỉ cần ngươi nói, vô luận vật gì ta đều mang tới cho ngươi."



"Bệ hạ không cần như thế." An Đóa lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ mùi vị huyết tinh cùng cát vàng bay vào mũi, trong tai là đại quân Chu quốc vui mừng phấn chấn cùng với quân địch tinh thần sa sút mất hồn, nàng chớp mắt một cái nói khẽ: "Chỉ là chuyện rất nhỏ thôi."



Đặng Vũ trầm giọng: "Ngươi nói đi."



"Bệ hạ đi trước đi." An Đóa thu tầm mắt lại, ngẩng đầu lên. Từ đây nhìn lại, cổ cô thon dài trắng nõn lại yếu ớt non mềm, khiến Đặng Vũ sinh ra một loại cảm giác có thể nắm chặt lấy, sau đó đem người này vĩnh viễn đặt vào ngực mình: "Một chuyện nhỏ thôi, chờ đại chiến xong ta sẽ tự mình nói với Bệ hạ."



Đặng Vũ thật sâu nhìn chăm chú cô gái trước mặt, trong chốc lát hắn tựa như cùng Chu Vương hợp nhất, quân vương trẻ tuổi, một đời lòng dạ cứng rắn, sự mềm mại duy nhất liền thất lạc ở trên người nữ tử này. Hắn muốn có được nàng, nhưng lại vẫn không thể nắm giữ, người này tựa như đám mây nơi chân trời, mãi mãi cũng không thể giữ lấy. Lông mày Đặng Vũ càng nhíu càng chặt, bàn tay nắm trong áo bào bỗng nhiên vung lên, nhanh chân đẩy cửa xe ra nhảy xuống.




Trong xe chỉ một thoáng yên tĩnh, An Đóa nhìn đất vàng đầy trời cùng với chiến trường huyết khí ngất trời, đai quân Chu quốc ăn mừng thắng lợi, mà bên chiến bại tử khí vờn quanh mặt mũi âm trầm tràn đầy bi thương, nước mất nhà tan, nhân sinh bi thảm cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Con ngươi cô hơi co lại, đem màn xe thả xuống từ bên trong ống tay áo rút ra một quyển địa đồ, ngón tay nhỏ nhắn bỗng nhiên tại một điểm hồng tâm phía trước trung tâm thành trì, nặng nề ấn xuống.



"Đại nhân?" Nữ quan ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi thăm: "Nơi này có chỗ không ổn sao?"



"Ở đây." An Đóa như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn không rõ cảm xúc trên mặt: "Nơi này chính là trở ngại lớn nhất của đại quân Chu quốc." Nàng nhìn chằm chằm chỗ hồng tâm kia, nhàn nhạt nói: "Nơi này có một người.. Dù là ta cũng không thể không cẩn thận ứng phó."



"Như thế nào?" Nữ quan vẫn không tin, mặt mũi tràn đầy vẻ sùng kính đối với An Đóa: "Sao lại có người có thể đánh đồng cùng đại nhân. Đó chỉ là một thành trì nhỏ ở biên giới, lấy tài năng của đại nhân, nhất định có thể rất nhanh lấy được." An Đóa không nói chuyện, mắt rũ xuống lộ ra một vòng hồi ức.




"Qua!" Bên ngoài sân truyền đến âm thanh của đạo diễn trung khí mười phần, trong xe ngựa An Đóa cùng nữ diễn viên vai diễn nữ quan cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, nữ diễn viên lau mồ hôi trên đầu: "Cuối cùng cũng qua."



An Đóa đồng cảm gật đầu, một thân đồ hóa trang vô cùng phiêu dật dễ nhìn, nhưng ở loại khí trời này mặc vào lại là chịu tội. Ba tầng đồ hóa trang từng tầng từng tầng đắp lên người, nặng nề phức tạp lại thêm khăn trùm đầu, còn ở sa mạc chói chang khu biên giới quay phim, đây quả thực là một loại giày vò.



An Đóa nhảy xuống xe ngựa tiếp nhận nước đá Roman mang đến ngửa đầu uống mấy ngụm, liền nghe được không khí bỗng trở nên kích động và tiếng ồn ào từ ngoài studio truyền tới. Cô ngừng động tác một lát ánh mắt nhìn theo, một giây sau ánh mắt liền ngưng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.



Anh không phải đang ở nước ngoài quay phim sao, làm sao lại tới nơi này?



"Chị An, sao vậy?" Roman đang rút khăn ướt cho cô, thấy thế nghi ngờ quay đầu nhìn lại, tiếp đó giống như là bị thuật định thân bỗng nhiên ngây người. Không chỉ có cô, toàn bộ studio trong phút chốc liền trở nên sôi trào, quay phim trong thời tiết nóng bức khiến không khí đoàn phim đầy tử khí lúc trước chỉ một thoáng liền biến mất sạch sẽ, toàn bộ đều kích động không thôi.




Nam nhân mặc áo sơ mi màu xám nhạt đi xuống xe Alphard, gương mặt hoàn mỹ như được thượng đế ban cho kia được mang ý cười nhạt nhẽo, khí thế bức người và anh tuấn cao lớn, ngũ quan tinh xảo lại không hề nữ tính, mang theo mười phần hương vị nam nhân. Thật giống như mặt trời chói mắt, chỉ cần vừa xuất hiện liền có thể trong nháy mắt thu hút ánh mắt mọi người.



Bên trong nhiều người nhìn chằm chằm, anh híp đôi mắt thâm thúy, cánh môi câu lên hướng đạo diễn Vương bật cười lớn: "Đúng giờ đến nơi hẹn."



"A, làm người ta lo lắng." Đạo diễn Vương từ trước đến nay thích xụ mặt vẻ uy nghiêm trên mặt cũng lộ ra nụ cười, tiến nhanh đến, cùng Phong Cảnh Ngu ôm nhau một cái rồi lui ra: "Trở về lúc nào, sao một chút tin tức cũng không có."



"Nếu có tin tức truyền ra ngoài, tôi còn có thể tới đây nhanh như vậy sao?" Phong Cảnh Ngu mặt mũi thâm thúy chau lại, đi lên phía trước nhìn Lý Việt cùng Ôn Lăng, hướng Lý Việt gật gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Ôn Lăng: "Đã lâu không gặp."



"Học trưởng." Vẻ mặt ôn hòa tự nhiên của Ôn Lăng trong chớp mắt đã biến thành kinh hỉ: "Học trưởng, đã lâu không gặp."



Phong Cảnh Ngu cười cười, thái độ đúng mực không gần gũi lại không xa cách, hướng cô ta gật đầu ra hiệu liền cùng đạo diễn Vương và Lý Việt đi vào phòng chụp ảnh, đối với những ánh mắt tại đoàn làm phim là thái độ hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy tà váy màu xanh lục, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên.



"Chị An, là Phong Cảnh Ngu, Phong Cảnh Ngu, a a a nam thần của em Phong Cảnh Ngu." Roman dùng lực trừng mắt nhìn, lúc hồi thần đã kích động nắm lấy An Đóa hưng phấn kêu to.



"Chị thấy rồi." An Đóa thu hồi ánh mắt, đè xuống sự cảm khái tràn đầy trong lòng, trêu ghẹo chọc vào trán Roman một chút: "Lại nhảy nữa thì cát phía dưới đều bị em nhảy sập mất đấy."