Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất - Chương 77




Đối với một số cô gái trẻ mong muốn được nổi tiếng điều này có lẽ là tốt. Nhưng đó là một thảm họa đối với An Đóa, cô muốn dùng khả năng diễn xuất để chứng tỏ bản thân. Vì vậy, khi "Chiến Đông Phong" hay các tác phẩm khác chưa ra mắt, Phượng Phi muốn cô hạn chế xuất hiện trước công chúng, để tránh bản thân gắn liền với sự nổi tiếng trên mạng, về sau khó mà tẩy sạch được.



An Đóa mang kính râm vội vàng đi tới bãi đỗ xe, chờ cô lên xe Phượng Phi mới nhẹ nhàng thở ra. Cô bỏ kính râm xuống, cười với Phượng Phi đang ngồi ở ghế trước: "Chị Phi."



Phương Phi xoa xoa đôi mắt mệt mỏi có chút chua xót, sau đó khởi động xe. Chị ấy nhìn An Đóa qua kính chiếu hậu, giọng nói vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như trước: "Có vẻ tâm trạng cô khá tốt. Ở đoàn làm phim, cô học hỏi được nhiều chứ?"



An Đóa nhận ly nước Roman đưa, uống một ngụm: "Phim truyền hình lần này của đạo diễn Vương có khách mời là Phong Cảnh Ngu. Đối diễn mấy cảnh quay khiến cho em biết được thiên ngoại hữu thiên, làm em hiểu ra được nhiều điều."



Người từ trước đến nay luôn lạnh lùng như Phượng Phi cũng lộ ra sự kinh ngạc: "Phong Cảnh Ngu?" Ba chữ này khiến chị ấy bừng tỉnh, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, đồng thời giải thích mối quan hệ lòng vòng trong giới nghệ sĩ này: "Anh ta có mối quan hệ khá tốt với Vương Nhược Minh, làm khách mời bộ phim này là chuyện có thể xảy ra. Nghe nói khách mời lần trước là An Khanh, cô ấy còn được sắp xếp một vai diễn khá tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện. Chắc là vì lý do này nên Vương Nhược Minh mới mời Phong Cảnh Ngu tới."



Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt dừng lại, cô nghĩ đến kiếp trước mình cũng là khách mới của "Chiến Đông Phong". Vậy mà kiếp này, chính mình vẫn đến đoàn làm phim đó. Cô đang thương cảm cho những gì mình đã trải qua, đột nhiên hai quyển sách được ném từ ghế trước rơi vào tay cô. Phượng Phi nhìn cô qua kính chiếu hậu và nói: "Đây là hai bộ kịch bản mà chị đã nhắc đến trước đó, cô xem qua một chút."



Nói đến công việc, An Đóa lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng gật đầu, tựa vào ghế, sau đó nghiêm túc xem kịch bản. Phượng Phi lái xe, An Đóa đọc kịch bản, Roman không có việc gì cần làm nên lấy di động lướt Weibo, tập trung xem Weibo của An Đóa.





Đúng như Phượng Phi đã nói, hai kịch bản đều có ưu điểm riêng. Một kịch bản viết về thời dân quốc, nhân vật được xây dựng khá tốt, nhiều cơ hội để phát huy kỹ thuật diễn. Kịch bản còn lại lấy bối cảnh cổ đại, nhân vật có nhiều đất diễn, rất được chú trọng. Tóm lại, hai kịch bản này thực sự hoàn mỹ. Nhưng vào giờ phút này, hai kịch bản được đặt cùng một chỗ, cô chỉ có thể chọn một thôi.



Từ sân bay trở về nhà, An Đóa vẫn luôn suy nghĩ về việc này. Cô đọc kĩ kịch bản, lời thoại, tạo hình nhân vật, sau một hồi cân nhắc vẫn thật khó để cô có thể lựa chọn. Về đến nhà, Roman vội vàng sắp xếp hành lý. Phượng Phi vào bếp, pha vài ly cà phê rồi mang ra ngoài. Nhìn thấy An Đóa đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt rầu rĩ. Chị ấy đưa cho An Đóa một ly rồi ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cách đó không xa, cầm lấy quyển tạp chí hơi cũ: "Không cần phải quyết định ngay, còn vài ngày nữa mới đến buổi thử vai. Cô cho chị đáp án trước lúc đó là được."




"Được." An Đóa ấn ấn giữa hai đầu lông mày, bỏ kịch bản xuống, uống một ngụm cà phê. Cô vừa kết thúc vai diễn ở đoàn làm phim đã ngồi máy bay trở về. Dọc đường đi, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi. Lúc này, sự mệt mỏi đang kéo tới khiến cô thật khó có thể đưa ra quyết định.



"Chị An, mọi thứ đã được sắp xếp xong." Roman bước ra từ phòng ngủ, cười tủm tỉm rồi nói: "Chị có cần em làm gì nữa không?"



"Không có." An Đóa vẫy tay, đưa cho Roman ly cà phê còn lại: "Lại đây nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi về. Mấy hôm nay, em cũng mệt mỏi cho nên vài ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi nhé."



"Cảm ơn chị An." Roman hai mắt sáng ngời, nụ cười càng thêm rực rỡ.




Ba người lặng lẽ ngồi uống cà phê. Một lúc sau, Phượng Phi cùng Roman ra về. Trước khi đi, Phương Phi cho An Đóa hai ngày nghỉ, lịch trình sau đó là chụp ảnh tạp chí và lựa chọn kịch bản để thử vai. Tiễn hai người họ xong, cô đem cửa phòng đóng lại. An Đóa nhìn căn hộ nhỏ mà ấm áp này, cảm giác về nhà thật dễ chịu. Những căn biệt thự xa hoa hay hoa viên phía Tây trước đây đều không thể có được. Loại không khí của gia đình này thật khiến người ta có cảm giác yên tâm, thỏa mãn. Dù biệt thự có xa hoa, cao cấp đến đâu cũng đều không thể bằng cảm xúc lúc này.



Hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi, An Đóa lấy táo lúc trước Phượng Phi gọt để trong tủ lạnh ra ăn. Sau khi gội đầu tắm rửa, cô liền bổ nhào lên giường ngủ. Cô đã nghĩ kĩ, ngày mai sau khi ngủ dậy, cô sẽ đi mua đĩa phim của Phong Cảnh Ngu rồi xem cẩn thận từng tác phẩm. Đến tối, cô sẽ tự đãi mình một bữa ăn thịnh soạn. Kế hoạch rất tốt nhưng ngày hôm sau, cô bị chuông điện thoại điên cuồng réo như muốn lấy mạng. Bừng tỉnh trong cơn buốn ngủ, cô cầm lấy di động, bấm nghe: ".. Alo."



Giọng nói bên kia đầu dây đang cố kìm nén lửa giận, lễ phép nói: "An tiểu thư, An Hành gây ra một chút chuyện ở trường học. Cô có thể bớt chút thời gian đến đây được không."



"Cái gì?" An Đóa vẫn còn đang buồn ngủ, suy nghĩ hết sức mơ hồ. Cô cố gắng chớp chớp mắt, nói không rõ: "Cô đang nói về ai vậy?"




"..."



Người bên kia im lặng trong chốc lát, hô hấp dồn nén, lạnh lùng nói: "An tiểu thư, cho dù chúng tôi là trường nội trú có toàn quyền phụ trách mọi vấn đề của học sinh, thì phụ huynh cũng phải có trách nhiệm, không thể ném mọi thứ cho nhà trường được. Một năm nay, An Hành đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện, thành tích học tập không tốt. Chẳng lẽ, phụ huynh định bỏ mặc?"




Phụ huynh! An Hành!



Hai từ xa lại kỳ quặc đột nhiên xuất hiện khiến mọi thứ trở nên rối tinh rối mù. An Đóa như bị tạt một gáo nước lạnh, cô giật mình tỉnh táo lại. Trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nhuộm một đầu tóc đỏ bừng như ngọn lửa, trên lỗ tai lấp lánh khuyên tai thời thượng. Khi hình ảnh này càng trở nên rõ ràng hơn, trong đầu cô cũng xuất hiện ký ức khiến cô choáng váng như sét đánh giữa trời quang.



An Đóa cùng ký ức này đã hòa làm một, nhưng nó giống chiếc túi thần kì của Doraemon. Tuy bạn cất giấu rất nhiều đồ vật trong đó nhưng nếu bạn không chủ động mở ra thì chúng cũng sẽ không tự động xuất hiện trước mặt bạn. Từ khi tiếp nhận ký ức này, An Đóa cũng rất có chừng mực, không tự ý đào sâu nhưng hồi ức đó. Lúc này, hai chữ An Hành vang lên, những ký ức kia liên tiếp ùa về.



"An tiểu thư, An tiểu thư, cô đang nghe tôi nói chứ? Cô là phụ huynh không thể thiếu trách nhiệm như vậy được. Sự việc lần này rất nghiêm trọng, An Hành và bạn cùng lớp đánh nhau, phá hỏng hơn một nửa phòng học. Quá đáng quá! Thực sự quá đáng!" Mặc dù là giáo viên nhưng cô ta không biết phải diễn đạt cảm giác sốt ruột lúc này ra sao: "Tóm lại, mời cô tới trường học một chuyến, chúng ta phải bàn bạc một chút, tìm cách giải quyết vấn đề này."



".. Tôi đang nghe." An Đóa khó khăn lắm mới nói được hai chữ, sau đó xoa mặt, hít một hơi thật sâu: "Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh chóng đến trường học."



"Vậy được, tôi sẽ ở văn phòng đợi cô." Cô giáo cũng ngừng công kích An Đóa, giọng điệu dịu xuống: "Tôi cũng sẽ thông báo cho phụ huynh của học sinh còn lại. Đến lúc đó, mọi người có thể trao đổi vấn đề này với nhau."