Ông ta vung lưỡi búa lên bổ xuống thì "Bùm"
Tiếng súng vang lên, hắn ngã ra đất chết ngay tại chỗ. Ngọc Vũ nhìn thấy bản thân vừa bóp cò giết một mạng người sợ hãi thả súng xuống, ngồi bệt xuống đất lấy tay ôm đầu thở hổn hển.
Anh bước đến nhặt súng rồi cầm lấy vai cô, cúi xuống hỏi:
" Cô có ổn không?"
Cái gì vậy? Nhìn thế này mà anh ta còn hỏi được câu đó, tôi sắp sợ chết rồi đây đại ca ơi!!!
Cô đứng lên vô tình để môi chạm môi với anh, hai người trợn tròn mắt. Hắn vội vàng đẩy cô ra:
"Cô làm gì vậy?"
"Tôi...Tôi không có ý! Tôi..". Ngọc Vũ lấy tay che miệng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Nói chưa dứt câu, cơ thể cô vì nhiều ngày không ăn đã yếu mà mềm nhũn ra không còn sức đứng dậy.
Thấy vậy anh bèn vác súng rồi bế cô lên. Đi ra đến sảnh toà nhà, có rất đông quân nhân được trang bị vũ trang đầy đủ, những người phụ nữ mà cô thấy hôm trước cũng được cứu ra.
Đến đây cơ thể cô không chịu được nữa mà ngất đi.
Đây là một nhánh nhỏ trong Hội Pháp Sư, cậy địa vị mà bắt cả người lẫn yêu về để phục vụ thí nghiệm hơn hết là thoả mãn như cầu sinh lý của đám súc sinh này.
Người của chính phủ nhiều lần bắt giam nhưng không có bằng chứng, giờ biết được nơi chúng ẩn náu liền lập tức vây bắt.
Rất nhiều người đã phải bỏ mạng tại nơi đây. Điều này đã dấy lên một làn sóng dư luận, gây mất uy tín của Hội Pháp Sư. Chủ toà tuyên án tước bỏ danh hiệu của tên cầu đầm, cho ăn cơm tù 12 năm.
Nghe quyết định này, cư dân mạng bàn tán xôn xao không chấp nhận được, tên cầm thú như vậy tại sao không giết hắn luôn mà vẫn chừa cho hắn con đường sống.
................
"Ngọc Vũ à! Ngọc Vũ em tỉnh rồi ư?" Một người phụ nữ tầm hơn cô chục tuổi hỏi.
" Chị là..."
" Là chị đây! Trịnh Diên! Chị gái ruột của em đây!" Diên hớt hải.
" Chị nhầm rồi, em làm gì có chị gái, xin lỗi nha giờ em phải đi rồi". Ngọc Vũ gạt phát chăn ra nhưng bị Diên cản lại.
"Em chính là em gái ruột của chị! Chẳng lẽ lâu không gặp nên em đã quên chị rồi ư? Trong 5 năm qua em đã đi đâu? Tại sao khi rời đi không nói với chị và mọi người một câu? Tại sao lại biệt tích suốt 5 năm như thế?"
Giờ Ngọc Vũ mới tá hoá nhận ra. Chẳng phải cơ thể này là do Hình Dương nhặt về ư? Thời gian cũng là 5 năm trước, cơ thể giống, tên cũng giống, trên đời này còn có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Tiếng mở cửa vang lên
Chàng trai đã cứu cô hôm ấy bước vào, lần anh anh mặc vest đi giày da trông rất bảnh trai.
"Thật tốt quá, cậu đây rồi! Đây là đồng nghiệp của chị! Thiên Kỳ!" Diên kéo anh ngồi xuống
đối diện Ngọc Vũ.
" Đây là Trịnh Ngọc Vũ đã mất tích 5 năm trước sao? Tôi còn nghĩ cô bỏ nhà theo trai đấy! Hoá ra là ở trong đó". Anh nhếch mép.
"Anh.... Này thật sự tôi không phải Ngọc Vũ mà mấy người tìm". Cô cố gắng giải thích.
" Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ rồi, Diên đưa em gái cậu đi kiểm tra nhanh còn kịp".
Ngọc Vũ nhìn chằm chằm vào cái người tên Thiên Kỳ này, miệng mép thật khó ưa, bây giờ làm sao để liên lạc được với Hình Dương là cô có thể thoát khỏi đây rồi. Đã vậy, cô quyết định tạm thời sẽ sống tạm trong thân phận Ngọc Vũ ở Phàm Giới này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trịnh Diên đứng dậy đi ra cửa sổ nghe điện thoại. Ngọc Vũ và Thiên Kỳ vẫn đấu mắt với nhau, hắn nhìn cô bằng ánh mắt như vậy là có ý gì chứ?
Cuộc điện thoại dừng, Trịnh Diên vẻ mặt trầm ngâm chạy vội ra cửa vừa nói:" Ký! Nhờ cậu chăm sóc em ấy giúp tớ!"
Đến khi Diên đi được một hồi, Thiên Kỳ chậm rãi đứng dậy đến sát bên cô đang ngồi trên giường bệnh:
" Chị cô đi rồi! Cô nghĩ cô thoát được khỏi tôi sao?"
Cái tên quỷ quái này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, cái gì mà thoát khỏi được hắn, ai thèm chứ, thứ tôi cần bây giờ là anh cút khỏi tầm mắt của tôi, ngay và luôn. Nghe cái giọng bệnh hoạn ấy thật mắc ói mà.
"Sao? Sợ rồi à?"
"Sợ gì chứ! Sao tôi phải sợ"
"Có thật là không sợ không?". Anh cúi xuống sát gần mặt cô, nắm chặt lấy cổ tay Ngọc Vũ.
" tôi với anh không thù không oán, sao anh cứ phải làm khó tôi?"
" Cô quên rồi sao? Chính cô đã cướp đi nụ hôn đầu của Lý Thiên Kỳ này, nên trả nợ dần đi là vừa."
" Lúc đó tôi đâu có ý, với lại chỉ là nụ hôn thôi mà có gì đâu mà anh phải gắt như thế?"
" Nể mặt cô là em gái của Trịnh Diên, tôi cho cô một thời gian suy nghĩ lại hành động của mình, tuyệt nhiên không được nói chuyện này với ai."
Tên này dây thần kinh của hắn còn ổn không vậy? Ra giọng đấy với ai còn được chứ với Trịnh Ngọc Vũ này thì nằm mơ tôi mới nghe anh.
" Sao? Có làm được không hả?". Anh siết chặt cổ tay cô khiến cô đau đớn mà nhăn mặt lại.
" Được! được chứ!"
Nghe vậy Thiên Kỳ mới bỏ tay ra, Ngọc Vũ suýt xoa ôm lấy chiếc cổ tay yêu quý mà lòng đau như cắt