Ngọc Vũ tỉnh dậy trên lưng của Trịnh Diên, cô lờ mờ mở mắt ra, xung quanh là cả đoàn người khu chung cư đang đi bộ xuyên qua rừng, khu rừng âm u, rậm rạp.
Trịnh Diên thấy lưng mình động đậy quay ra thấy Ngọc Vũ đã tỉnh liền bỏ cô xuống hỏi han. Họ phải đi bộ trong rừng để tránh sự truy bắt của đám Hội Pháp Sư, đi theo con đường này sẽ dẫn họ ra đến ngoại ô thành phố.
Ngọc Vũ tìm kiếm bóng hình quen thuộc, đảo mắt một hồi phát hiện Thiên Kỳ được băng bó khắp người, đang nằm trên cáng. Cô chua xót nhìn anh bấy giờ, chỉ vì bảo vệ cô mà hy sinh nhiều như thế, có đáng hay không?
Nhìn ai nấy mặt mày lấm lem, vết thương đầy mình, còn phải đi bộ trong rừng sâu hoang vắng, khiến Ngọc Vũ không khỏi đau lòng. Tự nhiên mà Hội Pháp Sư biết đến chỗ ẩn náu của họ, ắt hẳn ai đã lộ thông tin cho chúng.
Trong đoàn người, già, trẻ, gái, trai có đủ cả. Họ cứ đi bộ mãi, đi mãi đến khi trước mặt xuất hiện một cái vực. Tiến thêm chút nữa là khoảng đất trống rộng lớn, họ dựng lều, cắm trại ở đây trước khi màn đêm buông xuống.
Ngọc Vũ đứng trước vực, nhìn mặt trời lúc hoàng hôn có một màu buồn u ám hệt như cảm xúc của họ bây giờ, bầu trời lúc ấy thật đẹp, mang đến cho người ngắm buồn càng thêm buồn.
Cô đến bên cạnh Thiên Kỳ bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, cô hỏi bác sĩ già bên cạnh thì hay rằng vết thương của anh khá nặng, không rõ khi nào qua cơn nguy kịch, có tỉnh lại hay không còn do lý trí anh vững thế nào.
Nghe xong Ngọc Vũ sững người, không rõ ngày tỉnh lại, câu trả lời này đau gấp trăm lần câu trả lời có thời gian nhất định. Đợi! đợi đến bao giờ? Đợi anh từ năm này qua năm khác, đợi từ ngày Xuân sang ngày Đông hay đợi từ kiếp này sang kiếp khác?
Dù từ lần đầu gặp anh cô đã rất ngứa mắt và ghét tên này, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc dần cô cũng có thiện cảm với cái người luôn giúp đỡ cô, còn vì xả thân cứu cô mà mình mang trọng thương.
Này! Chẳng lẽ cô có tình cảm với hắn rồi ư? Nãy giờ luyên thuyên mãi vậy?
Không phải chứ?
Ngọc Vũ đấu tranh tư tưởng, trong thâm tâm mình hẳn chưa từng cho hắn một chỗ đứng, nay hắn lại có một vị trí lớn trong tim cô. Điều này là ngoại lệ chưa từng có.
Nhưng… Cô là vậy, luôn dễ dàng thay đổi thái độ chỉ vì họ đối sử tốt với mình, ví dụ điển hình nhất là Địch Phương Cực, chẳng phải cô nói ghét hắn lắm sao? Ghét cái tính kiêu ngạo, trêu hoa ghẹo nguyệt, cuối cùng vì tiếp xúc nhiều mà thân đấy thôi.
Còn cả Hình Dương! Lần đầy gặp chán nản đuổi anh đi đến cuối vẫn lại thân thiết với anh đến thế, chỉ vì họ đối sử tốt với mình. Liệu cảm xúc cô đang có là mãi mãi hay chỉ nhất thời? Câu trả lời này chỉ Ngọc Vũ nắm rõ nhất.
Trịnh Diên đi đến trên tay cầm cốc nước đưa cho Ngọc Vũ, thật không ngờ cô lại quan tâm đến Thiên Kỳ như thế, ngỡ hai người sẽ mai ghét bỏ nhau ai dè lại nhanh chóng thân thiết như vậy.
Hai chị em hỏi han nhau một hồi thì bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh, Trịnh Diên chạy ra ngoài, thấy một người toàn thân bốc lửa đang hoảng hốt chạy tứ tung. Mọt người cố gắng dập lửa cứu hắn, nhưng ở đây cách nguồn nước quá xa không thể dập lửa bằng cách đấy được.
Người bị lửa thiêu đó nằm xuống đất, lăn qua lăn lại nhưng không tắt được ngọn lửa đó. Ông ta hét lên một tiếng thật to, tắc thở chết. Lửa cũng dập tắt ngay lúc đó, cả cơ thể đen trụi toàn mùi khét lẹt. Ngọc Vũ chạy ra theo, nhìn thấy.
Cảnh tượng thương tâm này khiến cô không kìm lòng được mà bật khóc, ai lại làm ra chuyện ác độc như này chứ?
Biết là do người của Hội Pháp Sư làm, Trịnh Diên bảo người che khăn trắng rồi cho lên cáng đưa vào trong lều, tìm pháp y trong đoàn đến khám nghiệm.
Trịnh Diên gọi một cuộc điện thoại về cục tình báo để họ nắm rõ tình hình, nhanh chóng đưa tri viện đến ứng cứu. Nhưng tình cảnh bây giờ éo le, cả cục đang bị Hội Pháp Sư chèn ép, e rằng cần ít nhất 1 tháng nữa mới có thể ứng cứu.
Bây giờ điều tốt nhất mà họ nên làm mà ở yên, không nên đánh rắn động cỏ, nơi đó đang an toàn kẻo lại bị Hội Pháp Sư phục kích, lúc ấy có Thần Tiên cũng không cứu được họ.
Thiên Kỳ vẫn chưa tỉnh, người ở đây như rắn mất đầu, bèn đưa Trịnh Diên lên làm người đứng đầu, tất cả đều phải nghe theo lệnh và sự sắp xếp của cô.
Ngọc Vũ cảm thấy ghê tởm trước sự khiêu khích này của đám Hội Pháp Sư, nếu một ngày cô trở về Thiên Giới chúng sẽ phải trả một cái giá đắt, cho những gì mà chúng đã gây ra với cô, với những người xung quanh cô.
Ngọc Vũ hận bản thân không thể giúp gì cho mọi người, hơn hết cô như một tên phế vật có phép thuật cũng chẳng thể dùng, vì một khi sử dụng thân phận sẽ bại lộ.
Tất cả sẽ kết thúc từ đây…