Hình Dương và Ngọc Vũ đồng thời cảm thấy tim đập nhanh một nhịp, và nuối tiếc điều gì đó nhưng họ không nhận ra. Cứ thế bước tiếp.
Ngọc Vũ đưa thảo dược cho vị bác sĩ rồi tìm gặp Trịnh Diên, lúc này cô đang trong lều. Cô mở màn ra, thấy chị đang trầm tư suy nghĩ thì cũng không giám làm phiền.
Cô đi ra ngoài, mọi người ở đây đã ổn định hơn trước, Ngọc Vũ cảm thấy yên tâm phần nào. Cô đứng trước vực sau, như đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Chẳng biết Phương Lan Yên, Địch Phương Cực, Ngụy Cẩm Linh giờ này ra sao nhỉ? Liệu gặp lại có còn nhận ra nhau.
Lòng cô chênh vênh quá. Nên ở lại đây điều tra tung tích đại hoàng tử hay trở về với Hình Dương để tìm những người bạn thất lạc. Ở đây, Ngọc Vũ có người chị tên Trịnh Diên rất yêu thương và chiều chuộng cô, có người tên Thiên Kỳ mặc dù ngoài mặt hay trêu ghẹo, làm cô phát cáu nhưng luôn bảo vệ cô mỗi khi cô gặp nguy hiểm.
Trở về thì có người bạn tên Cung Ni nhẹ nhàng, ấm áp, lương thiện luôn chỉ bảo cho cô rất nhiều điều còn cả Hình Dương, người theo cô từ Thiên Giới xuống đây chỉ để tìm và chăm sóc cô.
Chợt cô thấy trước mặt xuất hiện những luồng sáng, đưa tay ra thì phát hiện đầy là kết giới do ai đó tạo nên. Ngọc Vũ vội vàng chạy thẳng vào lều, hỏi:
“Chị! Kết giới ngoài kia là…”
Trịnh Diên giật mình trước sự hiện diện của cô nhưng vẫn bình tĩnh kéo Ngọc Vũ ngồi xuống:
“Đó là kết giới do Sát Yêu Sư Hình Dương và Cung Ni được chị mời đến dựng nên để tránh khỏi phép thuật của Hội Pháp Sư”.
“Họ còn ở đây không?”
“Vừa đi không lâu”.
Hoá ra Hình Dương vừa đến đây nhưng vừa hay cô lại không ở. Hèn chi hồi nãy tim cô đập nhanh bất thường như vậy.
“Sao vậy?”. Trịnh Diên hỏi vì thấy Ngọc Vũ đơ người đi, mắt nhìn vô định.
Đêm đến, khi mọi người đã say giấc mộng, Ngọc Vũ ra ngoài ngắm trăng cho thư giãn đầu óc thì thấy phía ngoài của kết giới, một người đang đứng quay lưng về khu rừng, tay vẫy vẫy cô ra hiệu lại gần. Ngọc Vũ khá dè chừng trước sự hiện diện của tên này.
Cô từ từ tiến lại gần quan sát hắn, mặt hung tợn, đô con, chiều cao cũng phải sấp sỉ 2m, định bụng về lều nhưng bằng sức mạnh nào đó đã thôi thúc sự tò mò của cô tiến về phía hắn. Ngọc Vũ ngày càng gần hắn, cũng nhìn rõ khuôn mặt ấy hơn.
Vừa bước ra khỏi kết giới, hắn túm tóc Ngọc Vũ lôi vào trong rừng, cô giật mình sợ hãi, hét lên cầu cứu những giờ đã quá muộn. Bị kéo lê dưới đất, Ngọc Vũ cảm nhận được từng thớ thịt của mình đang bị đất cào rách ra, máu thành vệt dài những nơi cô qua.
Hắn lôi cô vào sâu trong rừng đến trước mỏm đá lớn thì dừng lại. Hắn lấy đá đập vào chân cô khiến cô đau đớn hét lên, tiếng hét vang khắp khu rừng rộng. Máu chảy ra làm Ngọc Vũ sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi.
" Đập vào chân cho ngươi khỏi chạy".
Cơn đau dồn dập đồng thời kéo đến. Sao lại khỏi phải chạy? Hắn muôn ăn thịt mình hay gì? Hay… Hay hắn có í đồ gì với mình? Một tràng suy nghĩ hiện trong đầu cô. Hắn cầm đá lên định đập nốt chân còn lại, tiếng nói từ sau vang lên.
“Bỏ xuống!”
Bỗng có kẻ địch xuất hiện, hắn nhấc cô lên rút dao từ trong túi ra ghì chặt vào cổ. Là Thiên Kỳ, anh tỉnh dậy thì thấy cô vào rừng một mình vào nửa đêm liền đi theo xem sao. Anh cũng dơ súng lên nhắm thẳng vào tên đó.
Thiên Kỳ bắn vào chỉ bắn vào chân đe doạ, chợt hắn thả cô xuống lao nhanh về phía anh. Ngọc Vũ bị thả tự do, rơi xuống đầu đập xuống mỏm đá lớn dần mất đi ý thức.
Đầu cô quay vòng vòng, đau như búa bổ. Chỉ thấy anh né được dao của tên đó rồi bắn thêm mấy phát vào đầu. Anh thắng rồi, nhưng vết thương đã nặng lại thêm nặng.
Thiên Kỳ đứng dậy từ vũng máu, đi đến chỗ Ngọc Vũ bế cô lên lúc này đang lờ mờ sắp ngất.
“đi thôi! Anh đưa em về”.
Cô luôn mang đến đau đớn và sự sui xẻo cho những người xung quanh khiến cô không khỏi tự trách, hết lần này đến lần khác anh vẫn luôn là người xất hiện kịp thời để cứu cô.
Thiên Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, tại sao anh luôn xuất hiện đúng lúc ư? Vì bản thân anh không muốn ai động đến người của mình cả, Lý trí anh không cho phép. Nên bằng mọi cách phải tỉnh dậy.
Phải nhanh chóng tỉnh dậy để cứu cô khỏi nguy hiểm.
Anh đặt cô lên giường, lấy thuốc đắp vào vết thương rồi quấn gạc vào, Ngọc Vũ lúc này vì quá đau đớn mà ngất lịm đi. Nhìn mặt cô tím tái khiến anh không khỏi đau sót, nếu anh kịp thời ngăn cô lại thì mọi chuyện đã không sảy ra.
Nếu anh tỉnh dậy sớm hơn thì cô đã không phải khổ như này, Thiên Kỳ ngồi bên cạnh Ngọc Vũ, trách bản thân mình chậm chễ làm cô sa vào nguy hiểm.
Anh nắm lấy tay cô, chăm sóc cô cả đêm không nghỉ chút nào.