Lúc Manh Manh tỉnh lại,ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh binh lính luyện tập, khiến trong nháy mắt ManhManh như hồi tưởng lại thời gian trước đây, bắt đầu từ lúc cô có trí nhớ, thờigian cô ở quân doanh cũng không nhiều lắm, hơn nữa sau khi đi học, cơ bản cũngchỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể đi theo ba mẹ hoặc ở Phùng gia, nhưng màkỳ dị, thời gian ngắn ngủi đó, lại khắc sâu nhất vào trí nhớ của cô.
Có người nói, cuộc sốngquân doanh đơn điệu, buồn tẻ, chán nản, nhưng Manh Manh cảm thấy, loại đơn giảnnày tạo nên mị lực độc đáo cho quân doanh, Manh Manh thích đơn giản thẳng thắn,những thứ này thực trân quý trong chốn đô thị ồn ào náo động, cũng là phongcách trước nay của quân doanh, tựa như Ki ca ca của cô.
Manh Manh ngồi xuống, xốcchăn trên người lên, nhìn nhìn, hình như đã tắm qua, quần áo cô mặc cũng đổithành áo sơ mi quân trang của Ki ca ca, qua áo sơ mi quân trang thùng thình,người cô nhỏ nhỏ, xinh xinh, quần lót nhỏ cũng đã thay.
Manh Manh nhức đầu, côliền nhớ rõ, đêm qua vừa bổ nhào trên giường liền ngủ, về phần Phùng Ki tắm rửathay quần áo cho cô, tí xíu ấn tượng cũng không có, hơn nữa, Manh Manh bỗngnhiên chịu đả kích, bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.
Cô cùng Ki ca ca vô luậnnhư thế nào, cũng xem như tiểu biệt thắng tân hôn! Ki ca ca lại mang thân phậnquân nhân tràn đầy tinh lực, một tuần không gặp cô, khi gặp đem cô cởi hết, lạitắm rửa, thay quần áo cho cô, cuối cùng một mình đơn độc ở trên giường ôm côngủ một đêm, thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thật không giống lẽ thường,hoặc là, cô ngủ say như chết, không nhớ được ...
Nghĩ đến đây, Manh Manhlật cổ áo sơ mi xem xét bên trong, Ki ca ca ở trên giường thuộc loại nam nhânkịch liệt, ngay cả vuốt ve hôn nhẹ trước sau, cũng không quá ôn nhu, làn daManh Manh lại trắng noãn tinh tế, mỗi lần hai người hơi chút thân mật, sẽ lưulại dấu vết rõ ràng, nhưng lần này, một chút cũng không có...
Manh Manh nhìn trái ngóphải, vén áo sơ mi cao hơn nữa, lắc lắc thân mình mà nhìn, Phùng Ki vừa tiếnđến liền nhìn thấy tiểu nha đầu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, nút áo sơmi đã bị tiểu nha đầu cởi bỏ toàn bộ, rộng mở thật to, một bên tay áo tụtxuống, đầu nhỏ của cô xoay ra sau lắc lắc, không biết nhìn cái gì, cái cổ nhỏxinh đẹp suýt bị vặn gậy, nhưng mà, thật đẹp, xinh đẹp giống như một bức tranhdiễm tình tinh tế tuyệt đẹp.
Cô gái xinh đẹp trongnắng sớm giống như tinh linh, áo sơ mi quân trang trên người tụt xuống, hơnphân nửa thân thể lộ ra trong nắng sớm, chỗ vạt trước áo sơ mi, lộ ra một bênngực xinh đẹp đứng thẳng... Đỉnh phấn nộn mềm, run rẩy, có chút trong trẻonhưng trong không khí lạnh lùng nhếch lên, sáng rõ mê người, giống như trái câytrên núi vừa mới chín tới, khiến người ta muốn nhấm nháp.
Nghiêng thân mình nhỏnhắn cơ hồ không hề che đậy, thắt lưng duyên dáng quấn quanh vòng eo tinh tếcùng cái bụng phẳng, đường cong kia linh lung phập phồng, khiến ** của Phùng Kibị dày vò cả đêm thốt nhiên dựng lên, hồ ly tinh nhỏ này, đại khái không biếttối hôm qua anh có bao nhiêu vất vả.
Sau khi tắm nước lạnh,vừa kề bên người cô, cả người sẽ không tự chủ nóng lên, ** này này nọ dụ hoặcnam nhân quá lớn, Phùng Ki bỗng nhiên hiểu được, đàn ông sẽ phạm phải vấn đềtác phong, hơn nữa nằm trong ngực, là cô gái mình âu yếm nhất, cô gái mình cóthể danh chính ngôn thuận chạm vào, huống chi anh lại tắm rửa thay quần áo chocô, quả thực đây chính là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất trong cuộc đời này củaPhùng Ki.
Phùng Ki vô số lần muốnđem tiểu nha đầu đặt ở dưới thân, hung hăng, hoàn toàn yêu cô, nhưng dáng ngủcủa tiểu nha đầu kia ngây thơ tới cực điểm, anh thực không thể xuống tay, cũnglà có chút đau lòng cho tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu tuy rằng đạpThiệu Tình một cước, lại không thực cảm thấy mình sai lầm, tính cách tiểu nhađầu yêu ghét rất rõ ràng, từ nhỏ lại bị nuông chiều mà lớn lên, tính tình cóchút bướng bỉnh, hơn nữa đối với đoạn tình cảm xưa kia của mình cùng Thiệu Tìnhthực để ý, cho nên một cước kia đá ra căn bản chính là phản ứng bản năng củacô, sau đó, mặc dù ý tứ hối hận cũng không nhiều, cô tuy rằng cúi đầu nhu thuậnnghe mình giáo huấn, nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia vẫn chu lên, là có thểbiết.
Trong lòng tiểu nha đầukhông phục, lại vẫn nén giận nghe, nếu cô thực cãi lại một câu, Phùng Ki có lẽsẽ không đau lòng thành như vậy, nhưng một câu giải thích cô cũng không nói, bộdáng ngoan ngoãn vô cùng, Phùng Ki thực có chút xót xa.
Huống chi, tiểu nha đầucòn nói mớ, ngay tại thời điểm anh nhịn không được, tiểu nha đầu ở trong lònganh cọ cọ than thở vài câu, mặc dù mơ mơ hồ hồ nghe không rõ lắm, âm thanh nhỏnhẹ vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.
Phùng Ki kề sát vào cáimiệng nhỏ nhắn của cô cẩn thận nghe mới nghe được, tiểu nha đầu than thở là:"Ki ca ca, em muốn cho anh bất ngờ vui vẻ... Nhưng anh lại hồng hạnh ratường, hồng hạnh ra tường... Chán ghét, chán ghét muốn chết..."
Lúc ấy trong lòng PhùngKi đang nóng hầm hập nói không nên lời liền thoải mái, thoải mái qua đi lạithấy buồn cười, hồng hạnh ra tường? Nha đầu lại nói anh thành hồng hạnh ratường, câu nói mớ này của tiểu nha đầu chân thật không che dấu, lại thẳng tắpđánh trúng Phùng Ki khiến lòng anh mềm xuống.
Theo lời ấy, đêm qua ManhManh có thể yên yên ổn ổn ngủ thẳng đến hừng đông, là công lao của mấy câu nóimớ, Phùng Ki nhịn đã muốn phun máu, lại vẫn đang giữ lại lý trí cuối cùng, tấtcả bởi vì đau lòng, hiển nhiên một chút ý tứ cảm kích Manh Manh cũng không có.
Sau khi kiểm tra chungquanh, phát hiện không có dấu vết Phùng Ki chạm vào cô, cái miệng nhỏ nhắn đãchu thẳng lên trời rồi, biết Phùng Ki tiến vào, lại không biết xấu hổ, đem toànbộ áo sơ mi quân trang trên người ném xuống, không chỉ như thế, quần lót nhỏcũng bị cô cởi ra vứt trên mặt đất, sau đó, liền như vậy ngồi xếp bằng ở trêngiường nhìn Phùng Ki, hai mắt to nhấp nháy như tên trộm, giống như một ‘tiểumẫu thú’ muốn bổ nhào vào con mồi, xinh đẹp lại hoang dã, muốn hấp dẫn ngườibao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Hơn nữa người ngồi đơnđộc ở trên giường trải drap màu xanh lục, thật có thể khiến người hồn xiêuphách lạc, Phùng Ki bước qua, kéo chăn bao lấy cô: "Nha đầu tiểu hồ ly,sáng sớm làm cái gì, đã là mùa thu, như thế bị cảm thì phải làm sao?" ManhManh không khỏi âm thầm liếc mắt xem thường, Ki ca ca của cô chính là ngườiluôn luôn mâu thuẫn không cần thiết, trong mắt dục hỏa dấy lên rõ ràng, hậnkhông thể nuốt cả xương cốt cô, cố tình giả vờ đứng đắn còn dùng chăn bao lấycô, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ của cô ở bên ngoài.
Manh Manh nhúc nhích cáiđầu nhỏ, cố gắng đem hai cánh tay trắng noãn mềm mại từ trong chăn ra, vòng lêncổ Phùng Ki, cái miệng nhỏ nhắn nhướng lên hôn cái miệng của anh: "Emkhông tin Ki ca ca không muốn em, em cảm giác được, nơi đó của anh ngẩng đầuchào em." Phùng Ki không khỏi nở nụ cười than một câu: "Tiểu nha đầukhông biết xấu hổ..."
Cúi đầu ngăn chặn cáimiệng nhỏ nhắn của cô, tránh cho cô nói ra càng nhiều lời nói không biết xấu hổ...Quấn quít giao triền thật lâu, Phùng Ki mới buông cô ra, tiểu nha đầu đã thởhồng hộc, nhưng lại nháy mắt mấy cái: "Ki ca ca, em, em hình như còn chưađánh răng ô ô..."
Những lời này của ManhManh một lần nữa bị cái miệng rộng đang cúi xuống nuốt hết, Phùng Ki giống nhưlột kén tằm, đem Manh Manh từ trong chăn lột ra, ôm vào trong ngực, cánh tay,chân tiểu nha đầu vô cùng có thứ tự liền cuốn lấy thắt lưng Phùng Ki, ở trênngười anh cọ qua cọ lại đốt lửa.
Kỳ thật không cần cô đốtlửa, Phùng Ki đã sớm dấy lên dục hỏa, bàn tay to theo cái lưng trắng mịn độnglòng người hạ xuống, lần vào hoa cốc nóng bỏng... Cảm giác được xuân triềutrong bí cốc của tiểu nha đầu bắt đầu chảy ra, mới chậm rãi đẩy mạnh, tăng tốcdựng lên ** cuồn cuộn gây ra thủy triều chảy xiết, lúc cao lúc thấp, nháy mắtliền bao phủ lý trí...
Loại sự tình này có thểgây nghiện, hơn nữa cùng chính chàng trai mình yêu nhất làm, cái loại khoáihoạt này cơ hồ có tính chất huỷ diệt, quá trình kịch liệt, cực hạn như đỉnhnúi, có thể làm cho người ta lên trời xuống đất, trong nháy mắt tin tưởng càngvững chắc, Manh Manh biết, chàng trai này là của cô, ai cũng bắt không được,Thiệu Tình lại càng không.
Tuy rằng Phùng Ki ba lầnbảy lượt không cho cô đi tìm Thiệu Tình gây phiền toái, cũng không nói ManhManh không thể đi tìm cô nói chuyện, đối phó với cô gái như Thiệu Tình, ManhManh cảm thấy, cho dù Ki ca ca dứt khoát cự tuyệt cũng không có tác dụng, nếuThiệu Tình để ý đến thể diện, căn bản sẽ không dây dưa đến bây giờ, cô gái nàydã tâm bừng bừng.
Mà cảm tình của cô ta vớiKi ca ca, tuyệt đối không hề là cái tình yêu gì, mục đích tìm tới Ki ca ca, đơngiản là vì tương lai của mình mà đánh cược một lần, nếu tình cảm của Ki ca cavới cô ta chưa dứt, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội một bước lên trời.
Trong tự điển của ThiệuTình có lẽ có tình thân, nhưng cô đơn thiếu hụt tình yêu, cũng không bài trừ cómột chút ý xấu không thể chứng kiến cô cùng Ki ca ca tốt đẹp.
Manh Manh không thíchquanh co lòng vòng, anh Hiểu Phong từng nói với cô, phương pháp tốt nhất đả kíchkẻ địch, không phải một đao gây thương tích, mà là không tốn một binh một tốtliền phá hủy lòng tin của đối phương, kẻ địch không có lòng tin, căn bản khônghề có sức chiến đấu, Manh Manh cảm thấy, lời nói của anh Hiểu Phong rất có đạolý.
Mà nhược điểm của ThiệuTình quả thực nhiều lắm, tùy tiện lôi một cái ra, chỉ cần cô thức thời, sẽ xếpgiáp đầu hàng, một chút Manh Manh cũng không thấy mình ti bỉ, cáợc lại, cô cảmthấy vì bảo vệ tình yêu, thủ đoạn như vậy đã tương đối ôn hòa, dù sao cô khôngđem mấy thứ này phát tán, cũng không có ý tưởng bêu xấu Thiệu Tình, cô chỉ muốncô ta không nên lại dây dưa Ki ca ca mà thôi.
Thiệu Tình chậm rãi rútảnh chụp trong túi hồ sơ ra, chỉ lộ ra một góc, cô liền nhanh chóng vờ nhưkhông thấy, da mặt trắng cơ hồ trong suốt, ánh mắt lại sáng quắc như lửa, oánhận của cô rốt cuộc không thể che giấu, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói:"Phương Manh Manh, cô bất chấp thủ đoạn, lại ở trước mặt Phùng Ki giả vờthuần khiết, giả vờ vô tội, cô thực ghê tởm."
"Tôi ghê tởm?"Manh Manh nở nụ cười, ngón tay xinh đẹp đem túi hồ sơ trên bàn xoay một cái,rút ra ảnh chụp bên trong nhìn nhìn: "Chậc chậc, bình thường thực khôngthấy được, khẩu vị của chị Thiệu rất nặng, sao tôi cảm thấy chị còn ghê tởm hơntôi, nơi này tổng cộng có mười sáu gã đàn ông, tuổi cũng rất đa dạng, có trênsáu mươi, dưới ba mươi cũng có, chị Thiệu à chị thật sự là già trẻ đều ăn nha,trước khi quen Ki ca ca, chị từng có bao nhiêu đàn ông, tôi không cần phải nhắcnhở chứ, yên tâm, tôi không có ý khác, sẽ không đem mấy thứ này công khai, tôichỉ muốn nhắc nhở chị Thiệu một chút, chuyện quá khứ này nếu đã trôi qua cũngđừng nên suy nghĩ nữa, miên man suy nghĩ, kết quả, có lẽ ngay cả chị vất vả nhưvậy cũng sẽ không giữ được, nói tóm lại một câu..." Manh Manh bỗng nhiêncúi người, để sát vào bên tai cô ta, giọng nói trầm thấp rõ ràng: "ThiệuTình, cách xa người đàn ông của Manh Manh tôi một chút..."