"Cũng chỉ là làm tình thôi mà, anh không cần phải để ý đến như vậy"
"Em..."
Lăng Tĩnh Thiên sa sầm mặt, đáy mắt có phần sửng sốt. Đôi môi mỏng mím lại, anh bật người ngồi dậy đối diện với cô
"Ân Ân, anh không phải là có ý đó"
"Em đang rất mệt, bây giờ anh đừng nói gì cả"
Lăng Mạt Ân lắc đầu nói
Cô thật sự bây giờ rất mệt, sự đau nhức đang kéo ập đến cả người cô, nhất ở phía dưới hạ thân. Đau đớn của việc hoan ái, cử động một chút thôi là cũng đau rồi
Bây giờ lại phải đối diện với anh trong cái cảnh này...
"Em muốn đi về phòng"
Lăng Mạt Ân hít một hơi thật sâu nói rồi chuẩn bị đứng dậy gom lấy quần áo bị vứt loạn ở dưới đất
"Ân Ân..."
Thấy vậy, anh đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô trở lại
"Em nghe anh giải thích một chút được không?"
Một kéo, một giằng co lại khiến tấm chăn mà cô đang cố che đi thân thể của mình thế nhưng lại tuột xuống
Để lộ ra bả vai, xương quai xanh đầy chi chít dấu ấn mà anh đã để lại
Đáy mắt của Lăng Tĩnh Thiên vốn rất tĩnh lặng như mặt nước hồ yên ã. Nhưng hiện tại lại gợn sóng lên, anh nắm chặt tay cô nhẹ giọng giải thích
"Ân Ân chuyện hôm qua... là anh đã bị người ta bỏ thuốc"
Bỏ thuốc ư?
"Anh bị người ta bỏ thuốc?"
Lăng Mạt Ân tâm tình đang rối loạn, nghe anh nói cô càng thêm kinh ngạc
Người cẩn thận như Lăng Tĩnh Thiên thế nhưng lại bị người khác hạ thuốc kích thích?
Não cô lại hoạt động nhớ đến đêm kịch liệt hôm qua, bây giờ cũng đã có lời giải đáp rồi
Hôm qua anh bị bỏ thuốc, đầu óc chắc cũng chẳng tỉnh táo. Nếu hôm qua người cùng với anh không phải là cô thì thế nào đây...?
"Anh... anh có biết là ai làm chuyện này không?"
Cô từ từ cất giọng dò hỏi. Nhưng anh lại chẳng trả lời, đôi mắt sáng lóe qua một tia suy nghẫm nhìn chằm chằm vào cô
Lăng Tĩnh Thiên từ từ đưa tay chạm vào dấu vết đỏ tím ở xương quai xanh của cô
"Có phải... là rất đau hay không?"
Đau!
Đau lắm, khắp cả cơ thể của cô hiện tại rất là đau lắm
Nhưng Lăng Mạt Ân chỉ mím chặt môi lại không hé răng đáp trả
"Ân Ân..."
Tay anh mớn trớn da thịt ở xương quai xanh, đầu từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên đó, anh cất giọng trầm thấp
"Về chuyện này, anh sẽ chịu trách nhiệm"
Trách nhiệm?
Anh đang nói chịu trách nhiệm với cô ư?
"Ý anh là anh muốn lấy em làm vợ?"
"Đúng vậy"
Anh gật đầu nhìn cô nói
"Ngày mai anh sẽ bàn chuyện này với ba sau đó chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn"
"Vẫn là thôi đi"
Cô nở nụ cười nhạt lắc đầu. Anh chịu trách nhiệm, làm đám cưới với cô về hành động đêm qua của mình
Nhưng quan trọng hơn là anh không hề yêu cô
Hôn nhân mà chỉ có tình yêu của một phía thì cũng chẳng hề vui vẻ gì
"Tốt hơn là anh nên quên đi chuyện đêm qua đi. Cứ xem như chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cả"
Nói xong cô liền đứng dậy, gom lấy quần áo mặc vào. Cố gắng mặc xong hết cô lại nhìn xuống vệt đỏ ở trên giường
Nhìn được một giây, cô lại dời mắt nhìn đến anh
"Em thật sự không cần anh phải chịu trách nhiệm với em. Em trở về phòng đây"
Tại sao?
Rõ ràng ở trong mắt cô đầy đau khổ nhưng cô vẫn cố nở nụ cười để cho anh thấy?
Anh ngồi trên giường mím chặt môi nhìn bóng lưng gầy yếu kia
Tại sao anh nói mà cô lại không chịu tin anh chứ??