Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 45:Chương 55




Đêm qua khi nghe thấy Lăng Tĩnh Thiên nói sẽ gọi lại, cô lại kiên nhẫn thức đến gần 12 giờ đêm chỉ để chờ điện thoại của anh.

Nhưng cuối cùng chờ chẳng thấy, cô lại ngủ quên đi. Đến sáng hôm sau thức dậy, mở điện thoại ra cũng không có một cuộc gọi nhỡ nào của anh.

Lăng Mạt Ân định gọi cho anh, nhưng rồi cô lại nghĩ. Có lẽ là tối hôm qua anh làm việc đến khuya quá nên chưa thể gọi cho cô, bây giờ chắc anh đang ngủ đi.

Nghĩ đến đây, cô lại để điện thoại xuống không gọi nữa...

"Chào Lăng trợ lý"

"Lăng trợ lý sáng vui vẻ"

8 giờ rưỡi sáng, vừa vào công ty thì gặp người nào người đó đều né sang một bên cười cười chào hỏi với cô.

Nam nữ đều có, thậm chí một vài cổ đông trong công ty cũng đều nở nụ cười thật tươi đối với cô. Nhưng thực chất ẩn sâu sau những nụ cười đó là mộ con người có lòng dạ hay là sự toan tính gì đó thì quả thật cô chẳng thể nào biết hết được.

Ngồi vào bàn làm việc, xem sổ sách các báo cáo mà bên dưới vừa đưa lên. Chưa được 10 phút thì chuông điện thoại lại vang lên.

Khóe mắt liếc qua thì đôi môi nhỏ không khỏi cong lên.

"Anh xin lỗi vì tối không thể gọi cho em"

Giọng điệu trầm thấp cất lên.

"Ân Ân, anh..."

Nói đến đây anh lại im bặt, không nói nữa. Cũng chẳng biết làm sao, mà khi cô nghe thấy giọng điệu này của anh hình như có chút gì đó lạ lạ.

"Anh làm sao?"

Cô cười cười nói lại với Lăng Tĩnh Thiên.

"Không phải là anh lại nhớ em rồi đó chứ?"

"Ừ! Anh lại nhớ em rồi!"

Ừ! Anh lại nhớ em rồi!

Câu nói của anh cứ vang đi vang lại trong đầu của cô. Câu nói như một làn nước chậm rãi lan vào tận trong tim của cô vậy.

"Hừ! Anh không nhớ em thì còn nhớ ai nữa chứ?"

Cô hừ một tiếng rồi nói, khóe môi kéo thành nụ cười.

"Tình hình bên đó sao rồi anh"

"Vẫn không khả quan là mấy..."

Trò chuyện với Lăng Tĩnh Thiên được một lúc, tiếp đến là bàn về công việc và các báo cáo kế hoạch của công ty cho anh nghe. Nói thêm vài câu với nhau cho thỏa mãn rồi cô mới ngậm ngùi cúp máy quay lại làm việc của mình.

Đến giờ trưa, Lăng Mạt Ân đặt mua một phần thức ăn từ bên ngoài, đem vào phòng làm việc. Cô muốn vừa làm việc vừa tiện thể ăn luôn.

Thế mà cô chỉ ngửi đến mùi của thịt kho tàu thì dạ dày lại cuồn cuộn lên một trận. Lập tức vội bỏ xuống, bịt lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh trong văn phòng, vậy mà vào rồi cô lại chẳng ói ra được thứ gì cả.

Quay trở lại ngồi vào ghế, nhìn đến phần thức ăn còn nóng kia mà lại muốn ói thêm một lần nữa.

Di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cô ngã người dựa vào ghế nhắm mắt định thần. Nhưng chỉ mới một giây trước, một giây sau lại mở choàng mắt bật người ngồi dậy.

Không phải là cô đã có rồi chứ...?

Khả năng này rất cao, vì mỗi lần làm chuyện đó, anh đều không hề dùng biện pháp an toàn. Bàn tay cô không khỏi áp vào cái bụng bằng phẳng của mình. Nếu thật sự có con thì chẳng phải cô sắp được làm mẹ rồi sao?

Nhưng nghĩ cũng là nghĩ thôi, vì cũng có thể cô chỉ bị ớn mùi dầu mỡ của thịt kho thôi, hơn nữa chu kì kinh nguyệt của cô cũng chưa đến.

Nên vài giây sau, Lăng Mạt Ân liền loạt bỏ ý nghĩ này mà nhắm mắt nằm nghỉ ngơi, sau đó sẽ bắt đầu tiếp tục vào làm việc.

Kéo dài cho đến tối, lê thân xác đầy mệt mỏi trở về nhà. Đụng đến giường thì cô liền lăn ra nằm dài ở đó. Từ trưa cho đến bây giờ cô chả ăn được một thứ gì vào bụng cả.

Lúc này lại có tiếng gõ cửa. Là dì Lý đem đồ ăn lên đến cho cô. Vì không có gì trong bụng nên lúc nảy cô đã nhờ dì Lý nấu cho mình một tô mì gói ăn có cái trong bụng.

Lăng Mạt Ân vừa nếm thử nước mì thì dạ dày lại cuồn cuộn lên, lập lại động tác bụm miệng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn khan một trận ở đó.

"Ân Ân, con có sao không?"

Dì Lý ở bên ngoài lo lắng gọi tên cô liên tục.

"Cũng chẳng biết nữa. Cả ngày hôm nay con đụng vào thứ gì thì dạ dày con cũng cuồn cuộn lên nôn khan suốt"

Cô dựa vào thành giường mệt mỏi lên tiếng.

"Con uống một chút sữa ấm vào bụng đi"

Dì Lý đưa cho cô ly sữa ấm, bà nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, vài giây sau liền ngập ngừng nói.

"Không phải là con có em bé rồi đó chứ?"

"Hả? Em bé?"

Ngay cả điều này cũng không chỉ mình cô nghĩ đến, nếu là có thật thì...

"Chắc không phải đâu"

"Con cứ đến bệnh viện kiểm tra đi cho chắc..."

Dưới lời quan tâm của dì Lý, sau một đêm nằm suy nghĩ, sáng hôm sau cô liền đến bệnh viện.

Qua một loạt kiểm tra, kết quả đưa ra là dương tính, cô lặng lẽ gật đầu nghe theo lời bác sĩ dặn dò, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng.

Bây giờ, cô đã trở thành một người mẹ rồi.