Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 6:





"Ân Ân! Anh xin lỗi..."

Xin lỗi?

Vị chua chát dâng lên trong lòng của Lăng Mạt Ân nhưng ngoài mặt cô lại cố gắng ra vẻ thoái mái không để ý

"Không sao! Chỉ là cái hôn thôi mà"

Cô bò dậy khỏi người của anh, đưa tay sửa sửa lại áo cười nhạt nói

"Ở Mỹ chuyện hôn hít kiểu này cũng rất bình thường, cho nên em không để ý mấy đâu"

"Ân Ân"

Lăng Tĩnh Thiên đột nhiên nhấn mạnh giọng gọi cô

Cô nhún nhún vai, cười cười

"Anh đang say rượu cho nên nghỉ ngơi đi, em đi về phòng đây"

Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng

Khoảnh khắc xoay người, khuôn mặt bất cần chẳng mấy để ý của cô liền thay đổi, vẻ thống khổ, sự mệt mỏi hiện lên

Lăng Tĩnh Thiên nhìn đến bóng lưng gầy gò của cô, một tay anh đưa lên che mắt, đôi mắt khép lại, hai tay cũng bất giác cuộn chặt

Lăng Tĩnh Thiên! Mày đây là đang làm cái quái gì đấy hả??

Thử lòng sao?

Quả thật là lúc tối khi nghe thấy cô nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác thì anh lại cảm thấy rất khó chịu

Lúc say rượu ban nảy, chất cồn đã làm đầu anh tê dại, nhưng ngay khi dựa vào thân thể mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến

Anh lại như mất khống chế, cảm xúc nửa chừng kia thật rối rắm, anh tự hỏi bản thân mình rằng cô có còn yêu anh như lúc trước không?

Rồi anh lại muốn dò hỏi cô, nên đã gọi tên Mục Giai Châu, cảm xúc nửa chừng kia lại như cuốn anh vào vong xoáy

Nhưng hóa ra, chỉ là tự anh ảo tưởng suy nghĩ

Hóa ra, cô đã hết yêu anh từ lâu rồi

Lúc 5 năm trước, có lẽ chuyện này sẽ làm cho anh thấy nhẹ lòng, nhưng bây giờ khi biết được, nó lại khiến anh cảm thấy đầy mệt mỏi buồn bực vì cái cảm xúc không rõ ràng kia...

Lăng Mạt Ân trở về phòng, ngồi ở trên giường khoảng 5 phút để bình tĩnh lại tâm hồn đang nhốn nháo của mình. Sau đó cô đến ngăn kéo, mở ra lấy một viên thuốc màu trắng đục uống vào

Nếu không uống thuốc ngủ, cô chỉ sợ bản thân mãi cho đến sáng cũng không thể nào mà chợp mắt được...

7 giờ 30 phút sáng, Lăng Mạt Ân lại tự động tỉnh dậy, cô vươn vai một cái, làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà

"Ba!"

Lăng Mạt Ân nhìn Lăng Viễn cười nói, rồi quay sang nhìn ba người đối diện

"Cô, Dượng, Hiểu Nhi, buổi sáng vui vẻ!"

"Ngồi xuống đây nào"

Ông bỏ tờ báo xuống nhìn cô

"Tĩnh Thiên nó đã nói chuyện với con chưa?"

"Chuyện gì ạ?"

Lăng Mạt Ân khó hiểu nhìn ông

"Tĩnh Thiên, con chưa nói cho con bé nghe à?"

Trong lúc đang ngu ngơ, Lăng Lâm ở phía đối diện đã lên tiếng

"Vẫn chưa ạ, hôm qua con thấy đã khuya quá nên để em ấy nghỉ ngơi sớm, định sáng nay mới nói"

Phía trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe

"Anh trai! Buổi sáng vui vẻ"

Cô nhìn người đối diện, nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng cô biết cả người cô đã căng cứng khi mà ngồi đối diện với anh

Động tác cầm đũa của anh ngừng lại một giây, sau đó anh không nhanh không chậm đáp

"Buổi sáng vui vẻ"

"Nếu Tĩnh Thiên nó chưa nói thì thôi để ba nói luôn vậy"

Lăng Viễn nhấp một ngụm trà nói

"Bây giờ con đã trở về đây luôn, nên ba muốn con hiện tại vào Lăng thị để phụ giúp công ty với anh con!"

"Chuyện đó con cũng đã nghĩ qua"

Lăng Mạt Ân ngừng một chút

"Nhưng phải cho con nghỉ hết một tuần này đã, con vừa về đây nên muốn đi chơi một vài chỗ..."

"Được được, tùy con, Tĩnh Thiên nó cũng đã sắp xếp công việc cho con trong công ty rồi đấy"

"Vâng ạ"

Đến tối...

Tại quán bar Mê Ý nổi tiếng ở Tây Châu. Lăng Mạt Ân ngồi ở chỗ khuất, trên tay cầm ly rượu đỏ lắc qua lắc lại

Tiếng nhạc xập xình, những thân ảnh quấn quýt vào nhau của nam nữ, các cô gái múa may nóng bỏng ở trên sàn nhảy

Cô thích thú quét mắt nhìn xung quanh, ngón tay trắng trẻo gõ gõ theo nhịp nhạc. Cô uống hết chất đỏ trong ly, đang muốn rót thêm thì phía trước lại xuất hiện thêm một cái ly khác

"Người đẹp, tôi có thể uống với cô một ly không?"

Lăng Mạt Ân nheo mắt lại nhìn người vừa bước đến

Đó là một người đàn ông, trên người toàn là đồ hiệu, khuôn mặt tuấn tú, trên môi mang nụ cười trào phúng, đúng chất một bộ dạng công tử ăn chơi đua đòi

"Tự nhiên"

Cô nhún vai thoải mái, rót rượu rồi cụng ly một cái với anh ta

"Tôi xin giới thiệu tôi là Trình Khải!"

Anh ta đưa một tay ra tỏ ý muốn bắt tay, lại bị cô làm lơ

"Lăng Mạt Ân!"

"Lăng Mạt Ân? Tên đẹp mà người cũng đẹp"

Bị cô lơ đi, anh ta cũng không tức giận, ngược lại chỉ cười cười, tiếp tục nói chuyện

"Người đẹp đây sao lại ngồi một mình vậy? Nhìn bộ dáng như này chắc là bị thất tình rồi có đúng không?"

"Anh là nhà tiên tri à?"

Cô cũng không thừa nhận, mà chỉ nghiêng đầu cười nhìn anh ta hỏi lại

Nhưng một khắc nghiêng đầu kia, nụ cười trên môi cô liền tắt đi, vì cô nhìn thấy Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu đang ở phía trước mặt mình

Bàn tay to ôm lấy eo của Mục Giai Châu, khuôn mặt điển trai kia nhìn chằm chằm cô. Rồi anh nói gì đó với Mục Giai Châu, một giây sau cô ta liền quay lưng đi, còn anh thì  từ từ tiến về phía cô

Khi đã đứng trước mặt cô, đáy mắt anh lạnh lùng quét qua người đàn ông ngồi kế bên, sau đó quay ngược lại nhìn cô nhàn nhạt nói

"Ân Ân! Mau đứng dậy mà đi theo anh về nhà!"