"Xem đi, một ngàn vạn của chúng ta đã tỉnh rồi kìa"
Chân mày của Lăng Mạt Ân khẽ chau, khốn khổ bật ra âm thanh lí nhí. Cô cảm thấy khí lạnh như đang từ từ lan tràn từ tứ chi xuống toàn thân.
Cô mở ra đôi mắt sương mù của mình, sững sờ nhìn về bốn phía. Vách tường màu xám xịt, ở phía trên là từng lớp vôi đang bị tróc ra. Trong không khí lại pha lẫn mùi xăng dầu nhớt của máy móc.
"Đây là đâu?"
Cô thì thào lên tiếng tự hỏi, tầm mắt của cô dần dần dời xuống. Vừa nhìn thấy Mục Giai Châu thì đôi mắt trong trẻo của cô ngay phút chốc liền nheo lại.
Rồi chuyển nhìn đến hai bàn tay kèm theo chân của cô cũng đều bị trói chặt.
"Cô?"
Vừa chỉ nói được một từ, trong đầu Lăng Mạt Ân liền thoáng qua hình ảnh cô đang cố chạy thoát người mặc áo đen. Nhưng sau đó đầu choáng váng liền ngất đi mãi cho đến tận bây giờ.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh nơi này, đáy mắt lờ mờ chạm đến tia sáng bên ngoài khung cửa thủy tinh.
Xem ra cô thật sự đã bị bắt cóc rồi...
"Tao?"
Mục Giai Châu cầm dù, chầm chậm đi tới bên Lăng Mạt Ân. Vừa đến liền đá vũng nước dưới nền đất vào người của cô, nhếch môi lên hỏi lại.
"Tao thì làm sao?"
Nước mưa lạnh toát văng tới người Lăng Mạt Ân, lạnh tới thấu xương. Cô thoáng dời người mình về phía góc tường, ngước mắt lên hỏi.
"Tai sao cô muốn bắt cóc tôi?"
Lăng Mạt Ân ngẩng đầu, cô nhìn thấy gương mặt xanh xao của Mục Giai Châu. Tuy vẻ mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn như cũ không hề mất đi phong thái cao ngạo nghênh ngang của cô ta.
"Mày còn hỏi tao ư?"
Mục Giai Châu đến gần Lăng Mạt Ân hơn, cô ta cúi người nhìn cô.
"Cũng nhờ phước của Lăng Tĩnh Thiên ban cho tao cả đấy"
Cô nhíu chặt chân mày lại, một số chỗ mơ hồ bắt đầu nổi lên trong đầu cô. Nhưng ngay lúc này Mục Giai Châu lại nói tiếp.
"Chắc mày sẽ không nghĩ đến tao là kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến người lái xe đâm mày. Hơn nữa còn giết chết cả đứa bé mà mày đang mang trong bụng đâu nhỉ?"
"Hóa ra... cô chính là hung thủ..."
Nghe xong, cả người Lăng Mạt Ân liền trầm xuống, cô thì thào tự nói. Bây giờ cô nhớ ra rồi, Lăng Tĩnh Thiên đã từng báo cho cô rằng kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là Mục Giai Châu.
"Tại sao... tại sao chứ..."
Con cô đâu có lỗi gì đâu? Tại sao đến cả đứa bé mà cô ta cũng không tha cho??
"Haha... cũng cùng đúng lúc đó tao biết được Trình Khải u mê mày nên đã bắt tay hợp tác với anh ta từng chút từng chút một. Từ chuyện thu mua khu đất cho đến chuyện xảy ra ở thành phố A, lấy cắp bản kế hoạch của khu đất cho về Trình Khải. Đến việc sai người đâm xe hại chết người bây giờ cuối cùng là chuyện tao bắt cóc mày đấy!"
Đến cuối điểm, Mục Giai Châu nhấn mạnh chữ cuối. Trên gương mặt ẩn hiện sự căm phẫn, đôi mắt lóe lên tia ác độc.
"Vốn lúc đầu tao chỉ muốn bắt mày giết, rồi ném đại ở đầu đường nào đó cho hả dạ tao thôi"
Cô ta tiến đến vừa vỗ vỗ vào má cô hai cái vừa cười nói.
"Nhưng mà Lăng Tĩnh Thiên lại khai tao với cảnh sát rồi, đành chịu phải đổi kế hoạch thôi"
Lăng Mạt Ân nhìn ra được vẻ oán hận trong mắt cô ta, hơi dịch người sang nơi khác.
"Cô... cô bắt cóc tôi đến đây làm gì?"
Mặc dù cô muốn ra vẻ trấn định, nhưng lời nói bật ra khỏi miệng, nó lại run rẩy liên tục, tiết lộ nỗi sợ hãi của cô.
"Cô đã uy hiếp anh ấy làm những gì rồi...?"
"Chỉ muốn có chút tiền để chạy trốn khỏi lũ cảnh sát kia thôi"
Mục Giai Châu nhẹ đáp lời, môi cong lên thành nụ cười khó nắm bắt.
Không đúng...
Cô ngó nghiêng nhìn đến bốn tên to con ở phía gốc tường, lại nhìn đến thân váy trắng liền đến đầu gối của Mục Giai Châu.
Cô ta là người thông minh, với các tội danh kia, nếu bị bắt cũng chỉ có nước là tử hình. Chỉ sợ cô ta trao đổi muốn lấy tiền chỉ là một cái bẫy mà thôi...
"Đại ca"
Một người đàn ông thoáng nhìn trông thấp bé, vẻ mặt bỉ ổi nhìn cô.
"Con nhỏ này khá tốt, hay là... được chứ?"
"Bốp!"
Người đàn ông áo đen đánh mạnh vào đỉnh đầu của hắn.
"Giờ là lúc nào rồi mà mày còn muốn đàn bà. Có tiền rồi mày muốn đàn bà nào mà chẳng được?"
Người đàn ông xốc xếch thấp bé vừa nghe xong, thì liên tiếp cúi người gật đầu.
"Có thể, các người có thể thoải mái chơi cô ta"
Mục Giai Châu gật gật đầu, âm thầm mà giựt giây.
Tên đại ca kia nghe vậy, hơi nhướng mày nhìn Lăng Mạt Ân. Hắn đứng dậy, ném điếu thuốc xuống đất rồi tiến đến gần, hắn chỉ vừa đưa tay ra thì đã bị cô cắn.
"Đồ đàn bà chết tiệt! Dám cắn tao?"
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn, đạp cô một đạp thật mạnh.
Lăng Mạt Ân cảm thấy trên mặt nóng rực. Một vị tanh ngấy tràn ra khắp xoang miệng, tóc ướt đẫm xốc xếch trên mặt cô.
"Cút! Các người mau cút đi"