Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 100: Anh trai không cần sự lãng mạn




Cuối cùng, Khan cũng không ở lại đến khi vở diễn kết thúc. Hắn tự mình đi đến phòng nghỉ của nhà hát. Thật ra việc ở lại thêm cũng không cần thiết, hơn ai hết thì hắn thừa biết kết cục của vở kịch là như thế nào.

Về kịch bản Bí Mật Của Nàng Kelley, chính hắn là người giám sát và chỉnh sửa kịch bản khi giao cho tên một tên hát rong vô danh nhiệm vụ viết ra nó. Chắc hẳn giờ đây tên hát rong đó cũng trở thành nhân vật nổi tiếng và được trọng dụng trong đoàn kịch không biết chừng. Khan không quan tâm, hắn đã trả cho kẻ đó một cái giá xứng đáng để biết giữ mồm giữ miệng của mình.

Suy cho cùng, vai trò của hắn đã hoàn thành. Hẳn là Flossie đã không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa sau khi thấy hắn đã thổn thức rơi lệ như thế.



"Tiểu thư Flossie đã xin phép được ở một mình rồi ạ." Ibrahim bước vào thông báo tình hình cho Khan biết. "Ngài đã làm gì mà khiến cô gái tội nghiệp đó trông suy sụp thế kia?"

"Ông đi đâu mà lâu lắc thế?" Khan không trả lời câu hỏi của Ibrahim.

"À, tôi định đi lấy ống nhòm cho hai cậu chủ nhỏ thì em trai của ngài hùng hổ bước vào như muốn giết người. Tình cảnh đó rất tổn hại danh tiếng của nhà Evangeline nên tôi ra mặt can ngăn một chút, sau đó chỉ đường cho cậu ấy tới gặp ngài." Ibrahim giải thích đâu ra đó.

Khan ồ lên một tiếng nhỏ rồi quay đầu nhìn nhân vật chính đang ngồi hậm hực tại một chiếc ghế khác.

"Có việc gì gấp sao?"

"Không..." Saul đáp lại gượng gạo, mắt chiếu sang hướng khác, vẫn không nhìn hắn.

Thái độ này của Saul khiến Khan không hề có cảm giác ngại ngùng cũng bắt đầu thấy lúng túng. Hắn còn đang nghĩ mình sẽ nhanh quên tình huống chạm mặt không tự nhiên vừa rồi. Lời thoại kịch sến sẩm, gương mặt bi thương rơi lệ. Bầu không khí căng thẳng bất chợt bị đẩy lên cao với sự tức giận khó hiểu của Saul rồi tụt xuống như viên đá lăn trên dốc vực. Cậu ta gần như muốn bỏ chạy một lần nữa, nhưng lần này Khan đã nhanh tay hơn giữ cậu ta lại. Và thành công lôi kéo cậu ta tới phòng nghỉ cùng mình.

Cặp sinh đôi bám theo chân Khan sát sao, nhưng cả hai đứa nó rất thông minh mà không hó hé gì cả, chỉ chăm chú diễn trò. Vậy mà còn trông chuyên nghiệp hơn cả hắn.

Chỉ đến khi bước vào phòng nghỉ, cửa sau lưng khép lại. Nước mắt của cặp sinh đôi tự động ngừng rơi, tụi nó chỉ hít hít mũi vài cái rồi đâu quay ra nhìn Saul bằng vẻ mặt chán ghét.

"Chú phiền phức lại gây phiền phức rồi!" Sao bĩu môi chê bai.

"Không ý tứ gì cả." May lắc đầu cất giọng trách cứ.

Lúc đó, Khan cảm thấy may vì Saul không có động thái rút kiếm muốn xử rồng nữa, có vẻ cậu ta đã nhờn với trạng thái châm chọc gây sự của cặp sinh đôi rồi nên rất biết cách tảng lờ sự tồn tại của hai đứa nó.

Quay trở lại hiện tại, cặp sinh đôi và Kahan đã chui ra khỏi người hắn lại chụm đầu chơi caro với nhau, ngoan ngoãn không làm phiền tới Khan. Sau khi Kahan quay lại, tần suất Kahan và cặp sinh đôi dính lấy nhau chơi cờ caro có vẻ gia tăng.

Khan kiên trì hỏi tiếp. "Vì cớ gì cậu lại gấp gáp đến đây được nếu không có việc? Sao vậy, khó nói lắm à?"

Saul ngậm chặt miệng không đáp. Trông cậu ta khó chịu như thể chính mình đang bị mắc kẹt trong cái xà lim chật hẹp, và cậu ta chỉ chực chờ vung kiếm để phá hủy chướng ngại rồi bỏ đi. Phản ứng này càng khiến Khan giữ nguyên ý định của mình.

"Đừng quên tối nay."

Bờ vai của cậu ta rõ ràng có hơi giật khi nghe Khan lên tiếng, Saul phải chần chừ một lúc rồi mới phản hồi lại một cách cộc cằn. "Biết rồi."

Khan gật đầu. "Vậy là Carter đã chuyển lời như đã dặn, nhưng có phần thừa thãi."

"Thừa thãi?" Ibrahim lên cơn hiếu kỳ sau khi Khan dứt lời.



Saul chau mày, lúc này mới chịu nghiêng mặt sang nhìn hắn. Dẫu rằng cái nhìn đó giống như đang săm soi từng đường nét biểu cảm để nhìn cho ra đáp án.

Khan cười nhạt, tay hơi xoa cằm quan sát cặp sinh đôi đang nhỏ tiếng hoan hô và Kahan thì ỉu xìu gục đầu xuống ở trên bàn. Chắc là con rắn ngốc vừa chơi thua một bàn.

"Carter đã lo cho ta bị trúng độc thế cơ mà, sau khi chứng kiến thái độ không hợp tác của ta trong việc mang thêm hiệp sĩ hộ tống. Chắc là Carter đã dặm thêm rất nhiều gia vị vào giả thuyết độc đáo của mình đấy. Nên cậu mới gấp gáp như thế này."

Khan vờ như không thấy vẻ mặt cau có ngay tức thì của Saul sau khi nghe hắn phân tích. Hàng chân mày khẽ nhướng, Khan nhanh nhạy phát hiện ra dái tai đỏ ửng của Saul đã lộ ra khi cậu ta bất ngờ quay đầu đi.

"Để cậu lo lắng cho ta rồi."

Có lẽ đây cũng là lý do Saul đã vội vã chạy ngay tới chỗ này. Nhờ vậy mà Khan nhận ra mình không thể nào xem cậu chỉ là một nhân vật chính trong một câu chuyện hư cấu – giờ đã thành sự thật – được nữa. Từ lúc ở thành Jarrod rồi đến Vùng đất Bạc Đen, thái độ của Saul vẫn không hề tốt lên mỗi khi đối mặt với Khan, gần như đều là bộ mặt cau có khó chịu đó. Nhưng chẳng thể phủ nhận được những phản ứng gay gắt mà cậu ta thể hiện ra đa phần là vì quan tâm đến mình.

"Không có..." Saul thốt lên muốn bác bỏ ý của Khan, nhưng miệng lưỡi cay nghiệt của cậu ta phanh thắng lại đúng lúc. Và rồi cậu ta lại tiếp tục ngoảnh đầu sang chỗ khác. Tiếp tục tránh né.

Saul nghĩ nếu phản bác lại ngay lập tức thì có khác gì mình đang ngầm thừa nhận điều Khan nói đâu. Nên cậu ta lại im như thóc. Mà không hay biết rằng, bộ dạng hiện tại của cậu trong mắt Khan chẳng khác gì đứa con nít đang giận lẫy.

Hắn vẫn không quên rằng 'Khan' ở quá khứ đã chẳng tốt lành gì với Saul, hơn hết là cậu ta đã trải qua một kiếp người chẳng mấy hạnh phúc và vui vẻ. Ban đầu Khan cũng thấy nghi hoặc với sự quan tâm của Saul, thậm chí còn ngầm ngờ vực cậu khi nào đang có mưu đồ khác. Nhưng có vẻ, chỉ đơn giản là Saul đang cố gắng cho hắn một cơ hội cũng như cho bản thân cậu một cơ hội.

Cơ hội cuối cùng, để không mất đi người thân duy nhất còn trên đời.

Và rồi giờ đây, cậu ta chính là người phát hiện ra vốn dĩ mình chẳng còn người thân nào cả.

Tấn bi kịch của Saul khi nào mới đến hồi kết?

"Saul à, dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn là..."

Khan lên tiếng muốn nói vài lời để cậu yên tâm thì tiếng rú hét hoảng loạn vang lên chói tai, cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng trong phòng nghỉ của nhà hát. Saul lập tức đứng dậy, khí thế xung quanh cậu thay đổi hoàn toàn. Sắc bén và sát phạt. Da gà trên người hắn nổi lên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Saul đang hướng ra bên ngoài.

Kíttttt!!!

Âm thanh gắt tai, bén ngót như thể có hai vật kim loại sắc bén cạ vào nhau một đường dài.

"Là ma thú... chúng ta nên quay về thôi."

Ibrahim nghiêng tai như lắng nghe gì đó rồi nhận định tình hình bên ngoài chỉ qua tiếng động. Khan nhíu mày khi nghe Ibrahim nhắc đến ma thú. Không khó để hắn đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

"Cứ tưởng còn một tháng nữa mới xảy ra Thú Triều mà?" Khan vẫy tay gọi cặp sinh đôi cũng đã đứng dậy ngay sau đó, giác quan của rồng hẳn rất nhạy bén. Chúng nó nhận ra vấn đề rất nhanh, đôi mắt giương lên đầy đề phòng nhìn xuyên qua bức tường treo tranh và đặt đồ nội thất đơn giản.

Tiếng ồn bên ngoài trở nên gay gắt hơn, tình hình hẳn rất nghiêm trọng. Đến mức ở trong nhà hát mà còn nghe thấy từng đợt âm thanh cao vút của tiếng la hét khóc lóc và cả... tiếng rít bén nhọn chắc chắn không phải của con người có thể phát ra.

Cặp sinh đôi chạy tới bên cạnh Khan, và Kahan trườn tới bò lên chân hắn, di chuyển thân rắn uốn éo lên tay của Khan rồi nhanh chóng ẩn mình bên dưới lớp da của Khan.

"Kahan sẽ bảo vệ chủ nhân ngốc!" Trong đầu Khan vang lên giọng điệu cực kì tự tin của Kahan.

"Nhanh chóng quay về." Saul cũng chỉ nói ngắn gọn rồi lập tức chạy ra ngoài.

Tốc độ của cậu ta rất nhanh, chỉ thấy cái bóng lóe lên thành một vệt đen ánh xanh rồi mất hút.

"Ông tìm Flossie đi, chắc em ấy còn chưa ra khỏi nhà hát đâu. Các hiệp sĩ hộ tống bây giờ hẳn đang đi bảo vệ người dân rồi." Khan thấy rõ vẻ mặt bất mãn muốn phản đối của Ibrahim, hắn lập tức giành lời khi thấy ông ta định mở miệng phản đối. "Ta có Kahan bảo vệ rồi. Mau đi đi." Khan cứng rắn ra lệnh, không cho phép ông ta có cơ hội thuyết phục mình thay đổi chủ ý.

"Ta sẽ ra ngoài trước, tình hình cho phép thì ta sẽ tự mình quay về lâu đài. Nếu không, ta sẽ yên ổn trốn ở một góc kín đáo. Ông yên tâm." Nói rồi Khan vỗ vai Ibrahim với dáng vẻ tràn đầy tin tưởng, sau đó hắn cùng cặp sinh đôi chạy ra ngoài, để lại Ibrahim đang thải dài ngao ngán đi vào hướng ngược lại.

"Tụi con sẽ bảo vệ cha!" Cặp sinh đôi giơ cao nắm đấm, khí thế nói khi đang song hành cùng hắn xuống cầu thang.

Bên ngoài nhà hát cũng náo loạn cả rồi, tiếng xì xào dần dà thấm đẫm vẻ sợ hãi run rẩy khi hay tin ma thú đã tràn vào trong thành. Vừa xuống lầu, Khan nhanh chóng giúp đỡ một cô gái đang vấp ngã ở phía trước vì bộ váy đầm cồng kềnh nặng nề. Xung quanh người người đều lo bỏ chạy, chẳng ai để ý đến người xa lạ đã ngã lại ở phía sau.

"Cô không sao chứ? Có thể đi tiếp được không?" Giọng Khan bình tĩnh lạ thường, khác biệt hoàn toàn với tình hình hỗn loạn xung quanh.

Cô gái bị vấp ngã có vẻ mặt nhợt nhạt, không nhìn ra sợ hãi hay là hoang mang, dường như biểu cảm của cô đã chết lặng. Cô ta cứng đờ cả người, mắt nhìn hắn trân trối không đáp lại ngay.

Cả người cô ta cứng ngắc như tượng đá, như thể là sợ đến đơ người. Khi nghe Khan hỏi lại lần hai. Cô ta mới gật đầu, giọng nhỏ xíu.

"Tôi có thể đi..."

Cô ta dựa vào Khan để đứng dậy. Mái tóc đỏ rực hơi rối vì chiếc ghim cài bị bung ra, treo mình lơ lửng giữa làn tóc rối của cô nàng. Trông dáng vẻ của cô bây giờ chật vật và yếu đuối đến đáng thương.

"Làm phiền ngài rồi." Vậy mà cô ta vẫn lịch sự cảm ơn hắn trong tình cảnh bỏng nước sôi như hiện tại. Điều này khiến Khan có chút ấn tượng.

Hắn dìu cô gái đi theo dòng người đang túa nhau ra bỏ chạy, không biết là do Kahan hay cặp sinh đôi mà trong lúc hắn di chuyển gần như chẳng đụng phải một ai. Như thể hắn là cái tâm được đặt ra để họ buộc phải tránh đi.



Cô gái đó hoàn toàn im lặng dựa vào Khan, ngoan ngoãn vô cùng. Cho đến khi bọn họ đi ra ngoài, tiếng rít dài của ma thú càng trở nên rõ ràng hơn. Khan vô thức ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh bén nhọn đang đâm thủng bầu trời đêm không một vì sao.

Bên cạnh tiếng thét của người dân, tiếng rít dài của ma thú, còn có tiếng đổ vỡ của gạch đá nặng nề. Đồng tử Khan co rụt lại khi nhìn thấy con ma thú đang đập cánh bay giữa nền trời đen. Trông nó giống người chim với cái đầu trọc giống người mà có tận tám con mắt xếp không đồng đều, nó không có mũi và một cái mỏ dài, mỗi khi há ra là sẽ thấy hàm răng bẹt vàng khè. Nó có bốn cánh, thân hình khá đầy đặn với cẳng tay dài hơn cả thân người, như thể có hai khớp tay nối liền. Chân nó cũng dài, nhưng bàn chân to hơn bình thường và có móng vuốt. Nó bay vòng quanh với tiếng rít chói tai đang dọa nạt người dân bên dưới, rồi bay vút xuống vài cái mái nhà, móng vuốt to bè cứng rắn của nó xới tung từng cái nóc một cách dễ dàng. Nó bay thấp hơn nữa, bàn tay dài vươn ra bắt lấy con mồi đang tháo chạy. Những tưởng nó bắt được là sẽ tha đi, nhưng không, nó nâng con mồi lên dễ dàng rồi thả xuống tự do từ độ cao chắc chắn có thể khiến khung xương trong cơ thể vỡ ra tan nát khi đáp đất.

Khan không biết con ma thú này là gì, nhưng nó mang lại cho hắn cảm giác không tốt chút nào.

May thay, bên ngoài tuy có chút hỗn loạn nhưng tổng thể tình hình không đến nỗi tệ như hắn tưởng. Các binh lính của thành đang giúp đỡ người dân sơ tán. Hắn có thể nhác thấy vài gương mặt của hiệp sĩ đang hộ tống mình trong đó.

"Là Griti Mỏ Dài." Cô gái bên cạnh hắn lên tiếng ngay khi nhìn thấy con ma thú kia. "Griti Mỏ Dài rất thích chơi đùa với con mồi, thường sẽ vờn đến khi chán rồi mới bắt đầu bắt mồi để ăn. Nhưng hiện tại là mùa hạ, đáng lẽ ra chúng đang chuẩn bị cho kỳ ngủ sâu của mình tới mùa thu mới tỉnh dậy săn mồi." Cô ta trầm ngâm suy nghĩ khi gặp phải vấn đề gây vướng mắc. "Vậy mà giờ chúng lại ở đây tìm mồi sao? Thiếu thức ăn? Không thể, xem chúng còn vờn mồi thoải mái thế thì không có vẻ là thiếu thức ăn."

Khan nghiêng đầu nhìn cô nàng, có vẻ như mình vừa giúp đỡ người phụ nữ không hề đơn giản như vẻ ngoài yếu đuối.

"Có vẻ cô rất rành rẽ về ma thú."

"À, tôi chỉ đọc qua trong sách thôi."

Bấy giờ Khan mới để ý, cô ta trông không có vẻ gì hoảng sợ, đôi mắt màu xanh ngắt như mặt đại dương được tưới nắng hoàn toàn là vẻ điềm tĩnh đến kinh ngạc.

"Cha ơi, chú phiền phức kìa!" Sao ngẩng đầu lên nhìn con ma thú xấu xí đang bay vòng chơi đùa với người dân đang hoảng loạn bỏ chạy bên dưới, không quá khó để mắt rồng bắt được bóng dáng quen thuộc đang chạy nhảy trên vài nóc nhà rồi tung mình lên cao, hướng thẳng tới chỗ con ma thú đang đập cánh bay giữa không trung.

Cặp sinh đôi chẳng quan tâm đến con ma thú lắm, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi nheo mắt nhíu mày với thái độ bất mãn. Chỉ khi thấy Saul mới bày ra biểu hiện phấn khích. Nhưng không hiểu sao, Khan cảm thấy sự hứng khởi của cặp sinh đôi đang thể hiện ra chắc chắn không phải theo hướng tích cực.

Khan chậm rãi buông tay cô gái ra, dịch người bước lên phía trước với ánh mắt dán dính vào Saul thành công chém đứt một bên tay của con Griti Mỏ Dài. Nó rít lên đau đớn, âm thanh bén nhọn như chọc thẳng vào màng nhĩ. Khan nhíu mày che tai lại.

"Nếu cậu ta chém đứt được cánh của nó thì sẽ có lợi hơn thế. Tiếc quá, con Griti nhanh hơn." Cô ta ở phía sau hắn cất giọng, nghe vào tai có cảm giác rất lạnh nhạt, từng câu từng chữ được nhấn nhá chậm rãi mà vẫn chứa uy quyền. Thêm phần khẳng định suy nghĩ trong Khan, người phụ nữ này chắc chắn có địa vị không tầm thường.

"Đáng lẽ cậu ta nên dùng phép Phi Thiên để bay, hoặc là sử dụng trang bị để có thể điều khiển trọng lực của mình trong phạm vi nhỏ. Nếu có pháp sư hỗ trợ càng tốt."

Saul vẫn đang làm quen với ma thuật gần đây nên hẳn là cậu ta chưa thể sử dụng nó thành thạo. Trong chiến đấu, Saul thường dùng kỹ năng mình đã nắm chắc để chiến đấu, giảm thiểu thiệt hại có khả năng xảy ra. Trừ khi tình huống thật sự cấp bách, nếu không cậu ta sẽ không vận dụng những kỹ năng mình chưa thuần thục. Vì nó chỉ khiến cậu ta bộc lộ ra nhiều điểm yếu dẫn cậu ta đến gần hơn với nguy hiểm.

"Ngài không định cứu em trai của mình sao?"

"Cô biết ta là ai?"

Khan không trả lời câu hỏi của người phụ nữ tóc đỏ, ngược lại còn đặt ra một nghi vấn khác cho cô. Điều này khiến cô ta nhướng mày, cứ tưởng mình nghe lầm.

Xung quanh đã dần dần vãn người, chẳng biết bọn họ trốn ở đâu. Tuy rằng người dân có hoảng hốt và sợ hãi, nhưng với cái cách mà họ bỏ chạy và biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa thì trông có vẻ không lạ gì với tình cảnh bị ma thú tấn công như hiện tại.

Ngoại trừ những người dân đã chạy trốn ra, lính đánh thuê bắt đầu xuất hiện cùng với các hiệp sĩ của thành Sergio. Trước khi họ quyết định tấn công ma thú, nhóm hiệp sĩ và lính đánh thuê có vẻ đang xảy ra tranh cãi gì đó. Cả hai bên không có động thái tấn công ma thú vội mà gầm gừ nhìn nhau đầy thù hằn.

"Ngài quá nổi bật. Con trai ngài cũng thế. Hơn nữa tôi vừa mới xem xong vở kịch Bí Mật Của Nàng Kelley. Chỉ có kẻ mù mới không biết ngài là ai."

Khan nhìn xuống cặp sinh đôi, chúng cũng đang giương mắt nhìn hắn rồi nở nụ cười rạng rỡ khi thấy hắn để ý đến mình. Tay của Khan đưa lên vuốt tóc trong vô thức, hắn thở dài nói. "Đúng nhỉ. Ta còn nghĩ mình chẳng nổi bật bằng quý cô đây, đen trắng so với màu đỏ cũng phải kém sắc."

"Đỏ?" Cô ta có vẻ ngỡ ngàng.

"Tóc của cô, có màu đỏ rất đẹp." Khan thấy lạ vì sự ngạc nhiên của cô ta, chắc là do bất ngờ về lời khen của hắn. "Để vẻ đẹp này không bị đánh mất, tôi nghĩ cô nên sơ tán. Cô cứ đi theo hướng này, thấy căn nhà nào có buộc khăn vàng ngoài hàng rào hoặc treo trước cửa thì cứ đập cửa xin vào. Bên trong sẽ có người hỗ trợ đưa cô xuống hầm trú ẩn tránh ma thú."

Đây là cách mà người dân ở phương Nam hay dùng, những căn nhà xây hầm trú ẩn buộc phải dùng khăn màu vàng làm dấu ở trước cửa. Nhằm vào những đợt ma thú tấn công bất ngờ - như hiện tại - thì có thể lập tức di chuyển xuống hầm để tránh nạn. Không khác lắm những căn hầm tránh bom trong chiến tranh mà hắn biết ở thế giới trước.

Biểu cảm ngỡ ngàng của cô ta lấn át vẻ thản nhiên như không. Chắc là không phải do lời khen xã giao vừa rồi của hắn đâu nhỉ? Mong là không có sự hiểu lầm lãng mạn nào ở đây.

Kítttt!!!

Tiếng rít khó nghe của con ma thú Griti Mỏ Dài âm vang có phần rõ ràng hơn, Khan quay ngoắt đầu sang, cả người hắn cứng còng khi thấy con ma thú đột nhiên phóng tới chỗ mình đứng. Tám con mắt mở trừng đồng loạt, chĩa thẳng vào Khan như những mũi dao.

Cặp sinh đôi lập tức chắn ở trước mặt Khan, không chút chần chừ.

Như là bản năng, Khan khụy gối ôm hai đứa nó trong lòng mình, tận sâu thâm tâm gọi Kahan ra. Mong rằng nó sẽ phóng ra được chùm tia sét nào đó để cứu vãn tình huống này.

Nhưng có người còn nhanh hơn cả Kahan, nhanh hơn cả Saul đang lao tới tựa điện xẹt ở phía sau con ma thú và cả tiếng rít chói tai của nó.

Màu đỏ rơi vào tầm nhìn của Khan, như ngọn lửa rực rỡ đang khiêu vũ điệu múa riêng mình.

"Thiêu đốt."

Chỉ với hai âm tiết gọn lỏn mà mạnh mẽ, một vòng ma thuật sáng lên, hắn không thể thấy rõ hoàn toàn hình dạng của nó vì bị tấm lưng gầy của cô ta che chắn. Nhưng hắn khó mà bỏ qua được cột lửa nóng rực bỗng dưng phóng ra từ vòng sáng ma thuật, nuốt trọn con ma thú đang lao tới điên cuồng.

Con ma thú rít lên đầy đau đớn rồi nó nghiêng mình tránh đi cột lửa, ngã xuống đất lăn vài vòng với thân thể đã bị lửa liếm vài nơi. Nó giãy lên quằn quại, lăn qua lăn lại nhờ lấy đất cát dập những nơi lửa cháy trên người mình.



"Kahan chậm rồi..." Kahan buồn rầu cất giọng trong đầu hắn.

Khan không trả lời nó, hắn giương đôi mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ kỳ lạ.

Cô ta ngoảnh lại, mỉm cười nói với Khan.

"Đây là để trả ơn cho lòng tốt của ngài."

Phía bên kia, Saul lập tức chạy lại, lưỡi kiếm đen tuyền chém xuống dứt khoát, đầu ma thú lìa khỏi cổ trước khi nó bật dậy bỏ trốn.

Sau đó, chẳng thèm nhìn tới cái xác mất đầu của nó, Saul bước nhanh tới chỗ Khan, lướt qua người cô gái mà không liếc mắt lấy một lần.

"Anh làm cái quái gì ở đây vậy hả? Ông già chết tiệt kia đâu rồi?!" Giọng cậu ta gay gắt, có vẻ vô cùng giận dữ.

"Tôi ở đây, ôi trời... Tại cô ta không chịu đi theo tôi nên ông già này phải mất chút thời gian để giải quyết."

Khan quay đầu lại, giật mình nhìn Ibrahim xuất hiện, Flossie không đi cùng ông ta mà được ông ta xách trên tay ở một bên như xách một món đồ. Thà rằng ông ta cứ bế cô ấy bằng tư thế bồng công chúa thì hơn. Hắn nhớ là ông ta thích tư thế đó lắm mà. Sao bây giờ lại đối xử với một cô gái như vậy?

Ibrahim liếc nhìn cô gái tóc đỏ, rồi nhìn tới xác ma thú ở đằng xa.

"Có vẻ như mọi chuyện... chưa xong nhỉ?"

Ibrahim đổi giọng điệu ở phút chót, sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn lên. Saul cũng lập tức quay phắt lại, nhìn cùng một hướng với Ibrahim.

"Hừm, ngài muốn tôi hộ tống ngài tới hầm trú ẩn không?" Cô gái tóc đỏ quay lại, nói với Khan.

Khan nhíu mày. "Tại sao?"

Ngay sau đó, Khan lập tức hiểu ra vấn đề mà không cần cô ta giải đáp.

"Lập đội hình! Mau mau!!!"

"Bọn chúng đến rồi!!"

"Sóc Đen tập trung!!"

"Đoàn Cuồng Phong chuẩn bị!!"

Nhóm hiệp sĩ và đội lính đánh thuê ồn ào hẳn lên. Cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt. Trong đêm đen không có vì sao nào, chỉ có đèn ma thuật nhấp nháy trên đường giúp hắn thấy rõ được phần nào khung cảnh tồi tệ đang diễn ra.

Một con bò sát to lớn như cá sấu đang trườn trên mái nhà, vài con ma thú biết bay bay tới, trong đó có Griti Mỏ Dài cùng với những loài khác mà Khan không biết, còn có cả con ma thú bất ngờ lao vút ra từ một góc khuất trên lộ, tấn công một hiệp sĩ đang vào đội hình theo lệnh chỉ huy.

Ma thú không chỉ có một con, mà xuất hiện theo bầy.

Cô gái tóc đỏ cười bật cười khúc khích, không hề sợ hãi trước viễn cảnh khủng bố này.

"Không còn sự lựa chọn nào khác trong tình hình hiện tại đâu, thưa ngài."