Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 125: Anh trai nói chỉ cần ta chết là được




"Thằng nhóc này! Anh biết ngay mày trốn ở đây!"

Carter mở cửa tủ quần áo phòng Elijah ra, bên trong không chỉ chứa quần áo treo trên xà mà còn cả một chàng trai trưởng thành đang co cụm mình lại ngồi ở bên trong.

Sau khi vết thương của Carter được chữa trị từ sinh vật nửa người nửa hươu quái dị, hắn đã bị nhốt trong căn phòng của chính mình không tài nào ra được. Elijah đột nhiên chẳng chịu nghe lời, cứ nhất quyết không chịu thả hắn ra ngoài. Đã vậy còn điên khùng bảo rằng chỉ có thể làm như thế mới giữ được hắn an toàn.

Phải đến khi Molly ra mặt giúp hắn, hay nên nói là nhờ vào ngài Khan sau khi trở về thuyết phục Elijah quay đầu. Carter mới được thả ra. Song, khi hắn muốn tìm Elijah nói rõ phải trái thì cậu lại biến mất tăm. Carter đi tìm Elijah suốt mà chẳng thấy đâu, có hỏi cả Lai nhờ gã ngửi mùi giúp hắn xem Elijah ở đâu thì bị con sói chết tiệt đó dỗi. Vì gã cảm thấy bị xúc phạm khi hắn xem gã như chó.

Chó sói cũng là chó còn gì? Lai chết bầm.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng từ thuở bé, Carter lập tức biết mình nên tìm Elijah ở đâu. Và hắn đã đúng.

Elijah ngẩng đầu lên nhìn Carter rồi tiếp tục cúi gằm đầy ủ rũ.

"Anh đừng nói ghét em."

"Anh không ghét em, nhưng anh vẫn muốn cho em một trận đây."

Nghe vậy, Elijah còn gật đầu lia lịa. "Chỉ cần anh đừng ghét em là được."

Carter nhìn bộ dạng này của Elijah, chẳng biết nên cười hay tiếp tục giận dữ cho thằng em trai của mình nên thân một chút.

"Ra ngoài trước đã. Anh không muốn nói chuyện với em trong tủ quần áo."

Elijah lập tức bước ra khỏi tủ quần áo theo lời Carter, mà cậu ấy ở lì thêm một chút nữa rồi mới miễn cưỡng bước ra ngoài. Carter đã ngồi sẵn ở ghế đặt đối diện giường ngủ của Elijah, vì trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ và một cái ghế thôi, không còn chỗ ngồi nào thêm. Elijah đành chậm chạp ngồi xuống giường của mình, tay cầm chiếc quyền trượng trắng với hạch tâm là pha lê màu đỏ rực rỡ hút mắt người nhìn.

"Anh tưởng cây trượng này thiếu hạch tâm..."

"Quý cô Rosalin cho em."

"Tại sao?" Carter bất ngờ. Hắn không biết gì về ma thuật đi nữa thì cũng rất rõ hạch tâm pha lê rất đắt giá, sao cô ta có thể cho đi một hạch tâm của ma cụ dễ dàng như vậy được?

"Em chưa nghĩ tới. Cô ta bảo em có thể thanh toán sau. Anh yên tâm, em sẽ không để cô ta gây bất lợi cho chủ nhân của chúng ta đâu."

Trước thái đội rõ ràng và dứt khoát của Elijah, bên cạnh sự ngạc nhiên ngỡ ngàng. Carter chỉ đành tiếp nhận sự thay đổi này.

"Em ra dáng pháp sư rồi." Carter nhìn quyền trượng của Elijah, cảm thấy em trai mình bây giờ có chút xa lạ.

Elijah gật đầu, không nói gì. Hai chân ngọ nguậy không yên, tay cứ xoắn xuýt vào nhau.

Carter thở dài, nói tiếp. "Em nói chuyện cũng rõ ràng hơn rồi."

"Anh không thích ạ?"

"Bằng cách nào?"

Elijah há miệng ra, vừa muốn giải thích nhưng cổ họng nghẹn lại tức thì. Từ trước đến giờ Elijah chưa giấu anh trai mình điều gì. Song cậu vẫn phân vân, không biết có nên nói sự thật ra không. Đúng là cậu không tự dưng mà hết cà lăm ngay được, cho dù cậu cũng đã cố gắng tập luyện đi chăng nữa. Nếu đợi đến khi cậu có thể nói năng được bình thường như bao người, có khi phải đợi một thời gian dài.

"Eihan, Linh Hồn Sơ Khai của ngài Bá tước đã giúp em."

Carter không biết Linh Hồn Sơ Khai là gì. Không phải ai cũng hiểu được sự tồn tại siêu việt của Linh Hồn Sơ Khai. Huống hồ gì Linh Hồn Sơ Khai chỉ là một truyền thuyết. Nhưng có thể khiến Elijah không còn nói lắp trong thời gian ngắn thế này, hẳn là rất lợi hại.

"Giúp thật à?" Carter nhướng mày hỏi lại. truyện kiếm hiệp hay

"Trao đổi..." Elijah đáp nhỏ xíu.

Elijah nhận ra mình có thay đổi thế nào đi nữa thì có vẻ cứ đứng trước mặt Carter, cậu vẫn là cậu giống như trước kia.

"Rồi, tiếp đi."

Carter xoắn xuýt ngón tay nhanh hơn, môi mím lại không muốn trả lời.

"Lúc nhốt anh mày lại thì mạnh miệng thô bạo lắm mà, giờ thì sao đây? Cứ như cái hũ nút thế này hả?"

"... Là nhân tính."

Carter cứ tưởng mình nghe nhầm. "Cái gì?"

"Chỉ một chút thôi. Em cho Eihan một chút, thật sự chỉ một chút, nhân tính của mình..."

Cho dù Elijah đã rất cố gắng nói giảm nói tránh vấn đề, nhưng không có nghĩa là Carter sẽ xuôi theo cậu mà phản ứng như thể chuyện mất đi chỉ một chút nhân tính là chuyện nhỏ nhặt.

"Elijah!" Carter đứng phắt dậy, trên gương mặt hiện rõ sự tức giận.

Carter biết nhân tính là gì. Nhưng hắn cũng không thật sự hiểu rõ nếu mất đi một chút nhân tính sẽ thế nào. Elijah sẽ trở thành người xấu sao? Đó là lý do mà Elijah đã có phản ứng quá đà đến mức nhốt anh trai của mình trong phòng? Anh còn nghe Molly nói Elijah đã tra tấn ngài Connor một cách dã man, tuy rằng Molly bảo Connor cũng đáng đời.

Song, người thực hiện cuộc tra tấn đó là em trai hắn đấy! Elijah từ trước đến giờ thấy người lạ chỉ biết nấp sau lưng anh, ngại người lạ đến mức có thể trốn vào trong tủ quần áo. Vậy mà cậu có thể là người thực hiện cuộc tra tấn dã man sao? Carter nghe mà không tin được.

"Vậy là sao chứ... Chết tiệt!" Carter từ tức giận đã chuyển sang hoang mang. Carter tức giận vì Elijah có vẻ đã làm chuyện gì đó nguy hiểm mà bản thân hắn chẳng thể hiểu rõ, hoang mang rằng không biết Elijah giờ có còn là Elijah mà hắn biết hay không. Người đang ngồi trước mặt hắn có... còn là em trai của hắn không?

"Em không muốn yếu ớt nữa." Elijah ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh trai mình. "Em phải trở thành người khổng lồ."

"Người khổng lồ cái quỷ gì..." Carter đương gắt lên cũng phải khựng lại trước ánh mắt của Elijah. Từ khi nào mà em trai của hắn có ánh mắt rắn rỏi như thế này?

"Em phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh và chủ nhân. Nhưng cái thói cà lăm chết tiệt đó của em luôn khiến em chùn bước, tự ti. Em biết là mình chỉ cần luyện tập là được nhưng mà... có mối nguy hiểm nào sẽ chờ đợi mình chứ?"

"Cái đó..."

"Anh luôn bảo vệ em."

Carter im bặt, không biết nói gì nữa. Đúng vậy, từ khi Elijah ra đời với ngoại hình đặc biệt. Tóc trắng mắt đỏ, và sợ hãi việc ra nắng. Cứ ra nắng là da thịt của Elijah như bị bỏng. Elijah không giống ai trong nhà, còn mang phải căn bệnh lạ như bị nguyền rủa.

Người cha từng trông chờ Elijah ra đời khi cậu còn ở trong bụng mẹ về sau cũng chán ghét cậu, chỉ muốn cậu chết đi. Người mẹ vẫn yêu thương Elijah kể cả khi cậu được sinh ra, nhưng cũng có những lúc đêm về, bà dùng ánh mắt oán hận nhìn đứa con trai đáng thương đang ngủ say trên giường, cùng chiếc kéo nhọn lăm lăm trên tay. Những lúc đó Carter sẽ vờ tỉnh dậy, đòi đi tiểu hoặc than đói bụng muốn ăn cơm. Lúc đó mẹ sẽ như sực tỉnh khỏi ác mộng. Để rồi khóc rống lên vì nhận ra tỉnh lại ác mộng, bà vẫn phải đối mặt với địa ngục trần gian.

Có lẽ chính vì thế, nên khi bà tự mình bước lên giàn thiêu, tự mình dâng hiến cho cái chết để làm dịu cơn thịnh nộ của dân làng, bà đã nở một nụ cười thanh thản. Chỉ vì một đứa trẻ không thể ra ánh sáng mặt trời, không thể làm hại ai, và luôn trốn trong tủ quần áo của mình.

Carter có từng ghét Elijah không? Có. Hắn còn từng có suy nghĩ rằng, giá như Elijah không sinh ra, thì biết đâu gia đình của họ vẫn hạnh phúc và êm đềm. Dẫu đôi khi cha vẫn sử dụng bạo lực để trút mọi cơn giận lên mẹ hay là chính hắn, thì ít ra mẹ vẫn không chọn cái chết, cha cũng sẽ không bỏ làng mà đi, hắn cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi làng.

Nhưng... Elijah không có tội. Em ấy chỉ được sinh ra với nỗi bất hạnh, em ấy đâu lựa chọn cho mình số mệnh này.

Nhất là khi em ấy bị đám trẻ đám trẻ trong làng coi như là quái vật mà đánh đấm không thương tiếc, Elijah cũng không dám khóc hay rên la, mà chỉ biết co mình chịu trận cho đến khi đám trẻ chơi chán. Sau đó Elijah sẽ đứng dậy, rệu rã lê từng bước chân đến chỗ cậu và mỉm cười, nói:

"E-em... không sao! Em chịu đ-được hết! A-anh đừng... ghét em..."

Carter nhận ra. Mình không thể nào ghét đứa trẻ này được. Dẫu cho ban đầu chính bản thân hắn đã có ý định xem Elijah như vô hình, như mình không hề có đứa em trai nào trên đời.

Carter đã nghĩ, nếu cả thế giới đã quay lưng với em trai hắn, thế thì hắn sẽ là người duy nhất ở bên cạnh em ấy vậy.

Cho nên việc mà Carter bảo vệ Elijah, hắn đã nghĩ điều đó là chuyện đương nhiên.

"Bây giờ, em sẽ là người bảo vệ anh."

Elijah nói bằng giọng điệu kiên định. Ngay cả ánh mắt cũng cho thấy sự quyết tâm bền vững của mình.

Carter hé miệng muốn nói gì đó, ấy vậy mà lời muốn nói không thốt thành tiếng mà chỉ hóa thành cái thở dài vô lực.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên rồi giọng của Molly vọng vào:

"Carter, có ở trong đó không?"

Carter đi ra mở cửa.

"Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Khi đứng đối diện với Molly, Carter đã trở về trạng thái bình thường. Không mệt mỏi, không thở than. Như thể chuyện hắn phiền lòng về thằng em trai nhút nhát đáng thương của mình chỉ là ảo giác.

"Trưa rồi mà Bá tước vẫn chưa chịu khỏi phòng nữa. Tôi với bé con đi ăn no căng bụng rồi mà chẳng thấy mặt mũi ngài ấy đâu nên sang đây hỏi anh tình hình. Không phải bị gì rồi chứ?"

"Sáng ngày ấy bảo mệt nên muốn nghỉ ngơi thêm. Vẫn chưa ra khỏi phòng sao?" Carter nhíu mày bỗng cảm thấy lo lắng. Rồi cũng ngay lúc đó, Carter nhìn thấy bé con trong miệng Molly đang ở bên cạnh cô. Là một bán Tinh linh. Gọi là bán Tinh linh vì chắc chắn đứa trẻ này không có huyết thống Tinh linh thuần chủng.

Trông cô bé Tinh Linh rất nhỏ con, hơn cả hai cậu chủ nhỏ sinh đôi nữa. Cô bé đó đang xoa cái bụng phồng lên qua lớp vải thô bằng vẻ mặt thỏa mãn. Nhìn thấy ánh mắt của hắn đang quan sát mình, cô bé lập tức thu lại vẻ mặt thỏa mãn, bày ra vẻ dè dặt thận trọng.

Carter rất quen thuộc ánh mắt này. Đề phòng. Sợ hãi. Là một bán Tinh linh không thể thuộc về nơi nào, bị

"Chưa. Mà hôm qua tôi thấy trên người của ngài Bá tước chúng ta có gì đó lạ lắm làm tôi thấy bất an. Chậc, thôi vậy. Chắc tôi cứ trực tiếp hỏi cho ra lẽ." Nói rồi Molly quay người có vẻ muốn đi luôn.

Carter cũng lo lắng cho Khan nên không nghĩ gì mà đi theo Molly. Bé con Tinh linh với cái bụng no căng lạch bạch đi bên cạnh Molly không rời. Một chốc sau, bọn họ đã gần như tới trước cửa phòng của Khan, gồm cả Elijah im lặng theo sát.

Nhưng trước đó, bọn họ đã trông thấy Saul đang đứng ở phòng Khan. Tay cầm thanh kiếm màu đen tuyền như nuốt chửng toàn bộ ánh sáng. Thanh kiếm ấy trong tay Saul giơ cao, rồi chém xuống một đường nhẹ nhàng và dứt khoát, không một ai phản ứng kịp thời để ngăn cản.

Cánh cửa phòng của Khan cứ thế đổ sập xuống.

"Ôi trời kẻ phá hoại..." Molly than thở rồi chạy lại.

Saul đã bước vào trong phòng của Khan.

Nhưng khi Saul nhìn thấy Khan đang ngồi trên trường kỷ với vẻ mặt ngạc nhiên. Cước bộ của cậu khựng lại, khuôn mặt cau có cũng tức thì giãn ra, trong đôi mắt màu lam gợn lên làn sóng hoang mang khi phát hiện ra mái tóc dài của Khan.

"Ôi mẹ ơi, ngài để tóc dài từ khi nào vậy?"

Molly ngạc nhiên khi bước qua cánh cửa đổ sập đáng thương để vào trong phòng, cô cũng ngạc nhiên khi thấy Khan với vẻ ngoài khang khác.

"Ngài uống bao nhiêu lọ kích thích mọc tóc vậy?" Molly vẫn chưa thôi bất ngờ khi thấy dưới sàn có rất nhiều tóc. Và chắc chắn là tóc của Khan rồi.

Khan im lặng nhìn cái cửa sập của phòng mình một lúc rồi hỏi:

"...Ta đang chờ Ibrahim để dọn dẹp và tìm cách xử lý chuyện này. Saul à, ta nói cậu đợi rồi mà. Sao cậu lại... phá cửa luôn vậy?"

Saul bình tĩnh nói. "Tôi chỉ đụng nhẹ thôi. Tại vì cửa của anh dởm nên nó tự sập."

Khan cũng bình tĩnh đáp lại. "Tiền tiêu vặt tháng này của cậu bị cắt."

Saul vốn dĩ chẳng quan tâm đến tiền tiêu vặt gì trong lời của Khan nói, dù sao từ trước đến giờ chi tiêu của cậu là do cậu tự thân kiếm ra. Cậu chẳng bao giờ đụng đến tiền của gia tộc, mặc dù cậu cũng chưa bị cắt giảm tiền sinh hoạt lần nào. Tay cầm kiếm của Saul xoay một cái, thanh kiếm lập tức biến mất. Cậu sải dài bước chân, nhanh chóng tiến lại gần Khan.

Khan vẫn lười biến ngồi ở ghế, cùi chỏ tì lên vịn tay ghế, mặt kề lên bàn tay, có vẻ không muốn nhúc nhích chút nào. Khi Saul lại gần, Khan chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục chán chường.

"Là tại con hươu đó?" Saul vươn tay ra cầm lên một lọn tóc của Khan.

Khan phẩy tay Saul ra, ngán ngẩm nói. "Đoán đúng rồi, nhưng tiền tiêu vặt của cậu vẫn bị cắt."

"Ngài là thứ gì vậy?" Molly cũng lại gần, hiển nhiên nghe thấy câu trả lời của Khan và cô ngạc nhiên thốt lên một câu vô lễ. "Sao toàn thu hút mấy thứ kinh khủng thế?"

"Đúng là rất kinh khủng..." Khan càng thêm chán chường.

Hiển nhiên, điều kinh khủng mà Khan hiểu lại hoàn toàn khác với Molly.

Thử hỏi trên thế gian này xem, một người bình thường có được Linh Hồn Sơ Khai trong tay là chuyện như thế nào chứ? Cả đại lục này sẽ chấn động vì tin tức đó. Ấy vậy mà bây giờ Khan lại có hẳn hai Linh Hồn Sơ Khai. Tuy rằng Molly cũng chưa rõ Linh Hồn Sơ Khai thứ hai mà Khan có được lợi hại như thế nào, nhưng để chữa được tật nói lắp cho Elijah và kéo Carter về khỏi bờ vực sinh tử thì hẳn không phải dạng tầm thường. À không, cứ là Linh Hồn Sơ Khai thì có thứ nào là tầm thường đâu.

"Không hủy khế ước được?" Saul cau mày hỏi. Cậu không hề vui vẻ khi biết Khan sở hữu cải hai Linh Hồn Sơ Khai. Không phải là vì cậu ghen tị, mà là vì điều này rõ ràng cũng chẳng tốt lành gì cho Khan. Ngay cả Linh Hồn Sơ Khai Kahan, Khan còn chưa thể sử dụng hết được khả năng của nó thì nói chi đến Linh Hồn Sơ Khai khác?

"Được chứ." Khan thản nhiên nói với một nụ cười. "Ta chết là được."

Nhưng vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng bỗng dưng rơi xuống âm độ.

Khan nhìn sang chỗ khác khi ánh mắt giết người của Saul chĩa thẳng vào mình. Biết rằng hắn đã thoát khỏi cờ tử do nhân vật chính cắm rồi, nhưng hắn vẫn quan ngại theo bản năng.

"Ta nói thế thôi. Chứ ta có muốn toi đời thật đâu?"

"Ngài không nên nói như thế đâu ạ." Elijah ở phía sau cũng tiến lại gần. Cậu ta cúi đầu với Khan rồi nói. "Thà rằng cứ để kẻ gây ra chuyện này nhắm mắt xuôi tay thì hơn."

Tầm mắt đang rơi sang chỗ khác của Khan quay về, hắn trân trân nhìn Elijah một hồi rồi thở dài một hơi nghe như tiếc nuối.

Elijah hoang mang.

Bên cạnh Elijah, Carter im lặng không nói thêm điều thừa lập tức hiểu cảm giác của Khan. Người anh trai như hắn ta cũng rất tiếc nuối khi không thấy bộ dạng rụt rè đáng yêu của Elijah nữa.

Nhưng cũng vì nhìn đến Elijah nên Khan phát hiện ra một sự tồn tại bé nhỏ khác.

Một bé gái Tinh linh còi cọc và xinh đẹp, tóc tơ trắng tuyết, đôi mắt to tròn đen láy hơi trũng sâu vì gương mặt gầy gò hơi hóp hai bên má. Đôi tai dài nhỏ đặc trưng của chủng tộc Tinh linh lấp ló sau những lọn tóc trắng dài trước ngực. Cô bé đó nhìn Khan bằng ánh mắt ngỡ ngàng hoang mang, rồi khi nhận ra Khan đang quan sát mình. Cô bé lập tức lùi lại, rúc mình ra phía sau Molly như thể bỏ trốn.

Khan biết mình không được đẹp trai, nhưng không lẽ bộ dạng tóc dài của hắn bây giờ trông xấu đến vậy sao? Dọa đến cả con nít.

"À đúng rồi nhỉ. Em tên gì đó bé con?" Molly cúi đầu hỏi Tinh linh nhỏ bên cạnh mình.

"Tên... tên ạ?" Cô bé chau mày. Phân vân một lúc mới hé môi định nói.

Thì đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn. Mặt đất cũng rung theo tầng âm thanh khiến lòng người giật thót. Đã thế, Khan còn nhạy cảm phát hiện ra trong không khí có sự dao động của ma lực hỗn loạn.

"Flossie?" Khan nhíu mày, nhận ra nguồn ma lực này là của Flossie. Hắn không thể nói rõ được là tại sao mình biết được điều này.

Khan đứng phắt dậy, gạt đi phiền muộn về mái tóc dài của mình để chạy ra ngoài. Khi bọn họ đến chỗ dẫn xuống tầng hầm trữ đá đông, thì nơi đó đã sập, dường như chỉ còn đống đổ nát.

"A a a a a a!!!"

Trên đống đổ nát của gạch đá tường ốp là Flossie đang gào thét điên cuồng. Ma lực hỗn loạn tuôn ra ào ạt từ cơ thể của Flossie, trước khi Khan thấy khó chịu, Elijah đã lập tức tạo ra lá khiên chắn cho Khan để ma lực mạnh mẽ của Flossie không gây ảnh hưởng đến hắn. Ngoài ra, Elijah cũng tạo khiên chắn cho Carter và cả bé con Tinh linh cũng không biết tại sao lại chạy theo.

Molly đã tạo tự cho mình một khiên chắn, nhưng là bằng đạo cụ ma thuật. Còn Saul và Elijah chẳng cần dùng đến nó vì cả hai chẳng ngần ngại gì với chút ma lực này.

"Hức hức... A a a a a!!! K-không thể nàooo!!!"

Flossie không ngừng gào thét, không ngừng thốt lên những câu phủ định đầy tuyệt vọng. Cả khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vặn vẹo, ánh mắt đỏ au ngấn lệ, cô toàn hoàn rơi vào tuyệt vọng mà chẳng ai rõ nguyên do là gì.

"Chà, nếu tôi không tới kịp thì tên này chết chắc rồi."

Ibrahim xuất hiện bất thình linh, trên tay ông ta đang cầm ống chân của Connor và kéo lê hắn ta trên đất. Cả người Connor chỗ sưng tím chỗ thâm nâu, và người ngợm lại như được nhuộm đỏ bởi máu. Trông hắn như bao cát hình người đã qua sử dụng một cách tồi tệ. Hai mắt sưng vù của hắn ta nhắm nghiền, có vẻ là đã bất tỉnh.

"Cô ta suýt nữa giết chết gã này rồi đấy."

Khan quay qua bảo Carter: "Không cho phép ai đến gần chỗ này. Cần thì tìm Lai hỗ trợ."

Carter gật đầu nhận lệnh, lập tức rời đi.

"Saul, cậu..."

Chưa dứt lời, Saul đã xông tới đánh ngất Flossie khiến cô ta ngừng khóc gào cũng như tiếp tục không kiềm chế ma lực mà cứ để nó tuôn trào vô tội vạ.

Khan há miệng rồi lại im lặng. Đùn là hắn có ý định nhờ cậu ta kiểm soát tình hình, nhưng hắn không nghĩ cậu ta sẽ dùng cách này giải quyết tình hình. Đánh ngất à. Đơn giản và thẳng thắn thật.

"Chuyện này là thế nào?" Bấy giờ, Khan mới hỏi Ibrahim tường tận sự tình.

"Chà, lúc tôi cảm nhận được tình hình không ổn đã chạy đến đây ngay. Connor suýt nữa là bị chôn sống rồi, may mà tôi lôi hắn ra kịp đấy nhưng có vẻ... điều đó không phải là may mắn của cô ta."

Ibrahim thả ống chân của Connor ra, để mặc hắn bất tỉnh nhân sự. Ông tự mình phủi lại quần áo, thốt lên một câu với giọng điệu vẫn đầy hờ hững vô tâm.

"Có vẻ mẹ của cô ta qua đời rồi."

Khan ngạc nhiên, hắn không nghĩ mình sẽ nghe được tin tức này. Nhưng nếu là thế thật thì không lạ gì với phản ứng hiện tại của Flossie. Hắn biết rõ cô ấy rất yêu quý mẹ của mình.

"Theo ký ức tôi đọc được vừa nãy của Connor thì... mẹ của tiểu thư đã chết." Giọng của Ibrahim có phần hơi trầm xuống. "Vì bị mượn tử cung..."

Khan còn chưa kịp hiểu điều Ibrahim vừa nói, Molly ở phía sau hắn đã thét lên đầy phẫn nộ.

"Chết tiệt! Đám súc sinhhh!!!"

Khi Saul quay lại, để mặc cho Flossie nằm bất tỉnh trên đống đổ nát. Một giọng nói bé nhỏ vang lên đầy sợ hãi thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

"Là cô Natasha...?"

Khan quay ra nhìn cô bé Tinh linh đó.

Nhưng cô bé không nhìn hắn, cũng chẳng nhìn ai. Mà chỉ cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt thành đấm đang run rẩy không ngừng.

"Đó là c-cô... Natasha phải không?"

Mẹ của Flossie, đúng là tên Natasha.

"Em biết cô ấy sao?" Khan nhẹ nhàng hỏi, mong rằng mình không làm cô bé Tinh linh này sợ.

Thế nhưng lời nói sau đó của cô bé, lại khiến ai nấy ở đây nghe cũng giật mình.

"Cô Natasha mang thai một đứa bé... Em, em cứ tưởng đó là đứa bé bình thường... Cho đến khi, khi... bụng của cô Natasha bị xé nát từ bên trong ra... Đ-đứa bé đó là một con quái vật."

Cô bé Tinh linh rơi nước mắt không ngừng, từng giọt rơi xuống má, trong đầu nhớ lại hình ảnh bi kịch đầy kinh khủng.

"Con quái vật đó xé nát bụng cô Natasha để ra đời."