Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 76: Anh trai hiểu ra




Dưới sự khiếp sợ của Sheena cùng những ánh nhìn chòng chọc đang hướng về mình, Leighton không ngần ngừ uốn gối hạ mình, hắn quỳ xuống. Xương bánh chè nghiến phải vụn đá cứng rơi vãi trên mặt sàn, nhưng mặt mày hắn không hề tỏ vẻ gì. Hình như hắn đang cầu xin tha thứ cho sự dại dột của mình, và hắn ta có nói gì đó như là mình sẽ chấp nhận mọi hình phạt.

Mọi câu từ cứ lọt vào tai này rồi ra tai kia, ý thức Khan rời rạc trong khoảnh khắc đó nên chẳng nghe rõ được câu nào. Và rồi, tiếng lật sách quen thuộc vang vọng bên tai, dẫu cho tâm trí của hắn hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề nghĩ ngợi điều gì đến cốt truyện và tình tiết.

Thời gian tựa hồ chậm chạp trôi đi, tâm tưởng như rơi vào tiềm thức ẩn sâu. Khan lần nữa gặp lại nó.

Căn phòng quen thuộc, vị trí ngồi của hắn cũng quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh của ký ức phản chiếu. Mọi thứ không thật. Kể cả An - là nó - cũng không thật.

- Làm lạnh cái đầu lại chút đi.

Nó vẫn ngồi ở bàn học, tay hí hoáy viết cái gì đó trên cuốn sổ, không hề nhìn về phía này. Khan cũng chẳng để tâm, ngược lại, hắn đưa mắt nhìn cái giường mình đang ngồi. Ga giường màu trắng, nệm màu xám.

- Vừa rồi tâm trí của anh suýt nữa là...

- Bệnh tim có chuyện ho ra máu không?

Nó im bặt, lời trên cửa miệng bị cắt ngang bởi câu hỏi bất chợt của Khan.

Nó ngẩng đầu nhìn Khan, đôi mắt của nó giống An đến đáng sợ.

Khan đưa tay miết lên vải ga giường. Nó không để ý đến điều này, có lẽ do tâm trí của nó đang rơi ở nơi nào đó.

- Hình như không, ho ra máu thường nằm ở trường hợp của bệnh phổi. Nhưng mà lạ thật. Buổi sáng hôm ấy, cũng như mọi ngày, nó lười biếng không chịu ra khỏi giường, ta giật chăn ra rồi uy hiếp nó vài câu thì nó mới chịu ngồi dậy. Nó còn đang phàn nàn ta phá hoại giấc mơ đẹp của nó thì tự dưng nó ho khan mấy tiếng, lúc đó ta cứ tưởng là một cơn ho bất chợt, bình thường thôi. Cho đến khi nhìn lại, đã thấy máu rơi qua kẽ tay của nó, rơi trên ga giường.

Nó không trả lời. Khan cũng không đợi nó cho mình đáp án.

- Mẹ biết được cũng hoảng lắm, hoảng còn hơn cả ta, người chứng kiến từ đầu luôn kìa.

Khan bật cười như thể đang nhớ lại chuyện gì đó rất vui.

- Nó luôn miệng bảo không sao, do hôm qua mình uống si rô nên giờ bị sặc. Lý do nghe ngớ ngẩn thật sự.

- Mẹ với ta đều không tin, cứ nhất quyết đưa nó đi bệnh viện. Qua một loạt xét nghiệm rồi chụp CT thì có kết quả... Tim của nó bị dị tật bẩm sinh.

- Ban đầu nhặt được An, mẹ của ta rất vô tư, chỉ đưa con bé đi chích ngừa ở trạm xá trong khu, quá trình khám sàng lọc cũng qua loa nên không ai nghĩ nó bị bệnh tim bẩm sinh. Mẹ đã rất hối hận vì sự cẩu thả cũng chính mình. Nhưng mà... cũng không ai ngờ thật. Ai bảo nó trông khỏe mạnh như những đứa khác chứ? Nó còn chưa bị cảm mạo lần nào, chưa bao giờ phải để mình bước nửa bước vào bệnh viện. Thế mà...

Khan ngừng một lúc.

Nó nhìn Khan chằm chằm, mắt không chớp lấy một lần.

- Sau đó, sức khỏe của nó cũng yếu dần thấy rõ nhưng nó nhất định không chịu ở lại bệnh viện. Mà cũng lạ, mỗi khi nó nằm viện thì thể nào bệnh cũng trở nặng, chỉ khi ở nhà thì tình trạng mới khá khẩm hơn.

Khan hít một hơi sâu, hắn siết chặt ga giường rồi cất tiếng hỏi, giọng cứng rắn.

- Là tại vì... Huyền Thoại Tái Sinh sao?

Nó không nói gì cả.

- Để tạo ra một thế giới không hề đơn giản. Tạo ra sự sống cho cả thế giới càng khó khăn hơn.

Khan lặp lại lời của An vọng lại trong ký ức.

- Nó đã dùng... cái gì để tạo ra thế giới?

Khan đổi câu hỏi khác.

- Nó có phải... là Đấng Sáng Thế không?

Ở đây, không có từ ngữ bị cấm nào ở trên cửa miệng của hắn.

Nhưng nó vẫn một mực giữ im lặng. Cứng đầu không cho Khan một câu trả lời, dù thực hay giả, kể cả nước đôi cũng không.

Khan đột ngột đứng phắt dậy. Không kịp đề phòng, nó hoàn toàn kinh ngạc khi thấy hắn có thể cử động được. Thật nực cười khi nghĩ rằng nó sẽ kiểm soát được tất cả mọi thứ trong tiềm thức của chính hắn.

Trước cái nhìn trân trân của nó, Khan lao tới giựt lấy cuốn sổ trên bàn.

Nó hốt hoảng hét lên, tay vươn ra muốn giành lại cuốn sổ trên tay Khan.

- KHÔNG ĐƯỢC!!!

Nhưng hắn đã kịp nhìn lướt qua và thấy...

* * *

"Cha ơi?"

Khan cúi đầu nhìn cặp sinh đôi đang níu gấu quần của mình, giọng của cả hai nhỏ nhẹ như đang dỗ dành hắn.

Vừa thoát khỏi tiềm thức của chính mình, Khan cũng bình tĩnh hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Thực tại vẫn còn chuyện cần hắn xử lý, nên là vấn đề của hắn và nó, cứ để sau cũng được.

Nó sẽ vẫn ở đó thôi.

Và hắn vẫn ở ngay đây.

Cả hai còn nhiều thời gian để tâm sự.

Lúc này, cặp sinh đôi đang bẽn lẽn nhìn Khan. Cả hai không cắt nghĩa được thoắt thay đổi vừa của Khan, ánh mắt của cha rõ ràng đen thẫm, như hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng khiến người ta ớn lạnh. Thế mà bây giờ lại bình thường, vẫn là mắt đen như thế tựa hồ chẳng có gì đổi thay. Cả hai đứa nhỏ đều bày tỏ thái độ khó hiểu, nhưng cũng tinh ý biết rằng mình không nên hỏi vấn đề này.

"Hai đứa không sao chứ?"

"Không sao ạ."

"Tụi con không bị ép gì đâu ạ."

Bé lớn bé nhỏ lí nhí trong miệng, mắt tròn đảo quanh không dám nhìn thẳng. Cũng phải, tụi nó đang nói là do bản thân tự nguyện cơ đấy. Trong khi nguyên nhân của tình hình căng thẳng lúc này là do bọn nó mà ra.

"Bị thương ở đâu?" Khan ôn hòa hỏi, không đề cập gì đến lời giải thích chủ động của hai đứa.

Bé lớn bé nhỏ ngoan ngoãn giơ tay ra, cổ tay trắng nõn không thấy vết thương nào.

"Lành rồi ạ!" Cả hai đồng thanh.

"Tại sao lại để bị thương?" Khan vẫn tiếp tục hỏi.

Lần này thì cặp song sinh không nói gì, tụi nó đưa mắt nhìn nhau như tìm điểm tựa tinh thần ở đối phương. Môi mím chặt thành một đường lặng thinh, tay thì xoắn vải áo khiến chúng nhăn nhúm cả ra dưới sự giày vò đầy lo lắng. Hai đứa nó có vẻ không muốn giấu giếm Khan, nhưng vì lý do gì đó mà không thể buông lời.

Khan cũng không thúc ép.

Hắn xoa đầu hai đứa rồi kêu cặp sinh đôi qua một bên chơi với Lai.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của người lớn, nên để người lớn giải quyết với nhau.

"Ngươi có giải thích gì không?"

Khan giơ tay lên, ngăn động thái rục rịch của Sheena. Có lẽ cô ta định lên tiếng bênh vực người của mình. Hắn chắc chắn cô ta chẳng hay biết gì về chuyện này, có lẽ tên này đã tự ý hành động.

Leighton có vẻ lưỡng lự, nhưng khi sự chần chừ của hắn ta chạm mắt Khan thì hắn ta có vẻ bỏ cuộc.

"Chúng tôi bị dính lời nguyền."

Khan không hề tỏ vẻ gì trước thông tin này.

Hắn ta nói là "chúng tôi".

"Từ khi Lauriel xuất hiện và đá đít Benjamin ra khỏi vị trí Trưởng hội, Hội đồng Quý tộc vẫn thản nhiên xem đó chỉ là chuyện trẻ con nên chẳng ai để tâm. À thì, khi chúng tôi được hưởng lợi ích là một chuyện khác..." Leighton cúi đầu, không ai thấy vẻ mặt của hắn ta nhưng nắm đấm siết chặt đã thể hiện rõ. "Không bao lâu sau, Lauriel tổ chức một bữa tiệc mời Hội đồng Quý tộc tham dự và trao tặng những món quà quý mà nếu đem đi bán đấu giá thế nào cũng lời bộn. Ả cất công để xua nịnh giới quý tộc Ác ma chỉ vì muốn mình có một vị trí trong Hội đồng, chúng tôi tất nhiên không đồng ý nhưng cũng giả vờ là sẽ cất nhắc điều. Đó là chuyện chúng tôi không ngờ nhất. Cứ tưởng mục đích của ả là muốn trở thành quý tộc, không ngờ mục đích của ả là bữa tiệc đó..."

"Trong đồ ăn thức uống có vấn đề?"

"Phải... Ả hạ lời nguyền vào trong rượu..."

"Ngươi cũng biết nói đùa nhỉ?" Ibrahim hờ hững cho Leighton một cái nhìn cảnh cáo. "Lời nguyền có thể chuyển giao theo ý muốn kẻ gieo lời nguyền, nhưng chỉ có sinh vật sống đáp ứng vai trò trung chuyển. Đồ ăn thức uống không thể hạ độc bỏ thuốc, sao có thể "hạ" lời nguyền, hử?"

Leighton cười, dường như không hề thấy sợ Ibrahim dù hắn biết thừa ông già kia mạnh hơn mình.

"Ông không biết tên Benjamin chết tiệt đó là gì sao?"

Câu hỏi châm biếm của Leighton khiến hàng lông mày của ông xô vào nhau, khi ông định nghĩ ngợi đoán ý thì Saul lên tiếng sau một lúc lâu trầm mặc.

"Ma cà rồng."

Ibrahim liếc mắt nhìn Saul, cậu ta vẫn đứng gần lỗ hổng trên tường. Một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa với Khan nhưng vô hình trung mang lại cảm giác cậu ta đang vạch ra ranh giới. Ibrahim không thắc mắc vị trí của Saul ở đâu, hay suy nghĩ của cậu ta lúc này là gì. Vì tâm trí ông đang bận vướng lại tại câu trả lời cậu ta vừa tiết lộ.

Nghe thế là Ibrahim đã hiểu.

Nhưng Khan thì không.

Hiển nhiên, Khan biết ma cà rồng là gì. Ở kiếp trước, ma cà rồng trong thế giới hắn là sinh vật huyền ảo trong những câu chuyện kể mang tính bí ẩn với bầu không khí gothic. Uống máu mà sống, trẻ mãi không già, sợ nắng sợ tỏi, không thể chống cự với thánh giá. Một số dị bản khác còn có ma cà rồng sợ bạc nữa.

Tuy là ở thế giới này ma cà rồng có thật, nhưng cũng là chủng loài hiếm thuộc tộc Ác ma. Cũng vì số lượng không nhiều nên thông tin về chúng khá ít và không phổ biến. Khan chưa từng có nhu cầu tìm hiểu về sinh vật quý hiếm nên hắn hoàn toàn mù tịt thông tin.

"Ma cà rồng thì làm sao?" Lai gãi đầu, sau lưng gã là chòm đuôi xám dày lông đang vẫy qua vẫy lại cho cặp sinh đôi nghịch. Nói trắng ra, gã cũng không khác gì trẻ mới sinh được mấy tháng, đâm ra gã còn mù tịt hơn cả Khan.

"Sở trường của ma cà rồng là máu. Máu của ma cà rồng khi chảy ra cơ thể thì vẫn sống. Nếu ngươi uống phải máu của ma cà rồng thì ngươi sẽ bị chúng điều khiển không khác gì con rối. Nhưng đó chỉ là trò vặt, rất dễ xử lý." Ibrahim sờ lên râu của mình, gật gù giải thích cho Lai (và ai đó mù thông tin) như người thầy giảng dạy bài học cho trò của mình. "Máu của ma cà rồng không có mùi nên cũng khó đề phòng, nhưng khi máu của chúng tiến vào trong cơ thể thì dễ va chạm mới ma lực, người uống phải máu ma cà rồng sẽ phát hiện ra ngay mà xử lý ngay lập tức."

Ra đó là lý do Ibrahim nói đó chỉ là trò vặt rất dễ xử lý. Nhưng máu của ma cà rồng dễ phát hiện như vậy thì sao Hội đồng Quý tộc Ác ma lại bị dính lời nguyền? Khan còn đang lấn cấn thì Leighton đã lập tức giải đáp cho hắn.

"Phải, nhưng đó là trường hợp ông không uống phải Vũ Khúc Của Jenn."

Khan cảm thán khi nghe đến cái tên quen thuộc. "À... Rượu ngon đấy." Đây là thứ rượu đắt giá nhất trong những loại rượu hạng sang mà giới thượng lưu theo đuổi. Cả gia tộc Evangeline trước khi sa sút cũng không chạm được một góc của chai rượu, ngay cả hắn có dịp may mắn thưởng thức được cũng nhờ hắn từng đi đánh bạc và thắng được một ly từ đám bạn không nên thân.

Chỉ một ly thôi cũng đủ khiến hắn phải gục sau mấy phút lâng lâng. Thế thì nói chi đến đám Ác ma có thể chất ma quỷ?

Leighton gật đầu trước lời tán dương của Khan, hắn tiếp tục:

"Ác ma có uống Vũ Khúc Của Jenn cũng không đến nỗi là say xỉn ngay nhưng cũng khá chuếnh choáng rồi... Với cả chúng tôi nghĩ Lauriel còn có điều cậy nhờ nên sẽ không dám làm càn, thậm chí là lúc ả dâng lên Vũ Khúc Của Jenn và kêu gọi mọi người cùng nâng ly, chúng tôi cũng chỉ nghĩ đây là một trong những chiêu trò nịnh bợ của ả..."

"Thế thì hiểu rồi, cũng do các ngươi chủ quan mà ra. Sau khi uống Vũ Khúc Của Jenn, trong giây phút lơ là bởi tác dụng của cồn nên chẳng ai phản ứng kịp với máu của ma cà rồng trôi vào trong cơ thể. Thành thử lời nguyền được hạ trong máu cứ thế kích hoạt và các ngươi dính đòn." Khan lạnh nhạt hỏi tiếp sau khi đưa ra kết luận. "Các ngươi dính lời nguyền gì? Nỗi Buồn Lạnh Lẽo à?"

Leighton lắc đầu. "Nếu là lời nguyền Nỗi Buồn Lạnh Lẽo thì còn may, đau đớn với chúng tôi chẳng phải là sự giày vò khắc nghiệt gì đâu." Hắn hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Sheena. Cô ta hoàn toàn ngạc nhiên, có vẻ như không ngờ Leighton sẽ ngoan ngoãn kể ra hết thảy mọi sự. "Ngài biết lời nguyền Không Thể Mơ chứ?"

Khan nhớ ra, trong cuốn sách của Saul nhận được từ Lauriel có nhắc tới lời nguyền này. Vì mới xem qua không lâu nên hắn vẫn còn nhớ khá rõ. Không Thể Mơ là lời nguyền cấp cao đối với Ác ma. Hiểu theo nghĩa dễ hiểu nhất thì Ác ma chịu lời nguyền này không thể nằm mơ được nữa, còn xét theo viễn cảnh thực tế của lời nguyền thì... Dục vọng của Ác ma sẽ dần dần bị phai nhạt, bị hút lấy. Nói cách khác, Lauriel là kẻ hạ lời nguyền xem Hội đồng Quý tộc - những kẻ chịu lời nguyền - là bình chứa dục vọng di động.

Ác ma không có dục vọng thì có còn là Ác ma không? Trong quan niệm cố hữu, dục vọng và sự tha hóa là nguồn dinh dưỡng chính thống của bọn chúng. Giống như Thiên thần tin rằng sự thiện lương và công lý là gốc rễ của sự tồn tại. Khi chủng tộc Thiên thần biến mất trên lục địa, nhiều kẻ tin rằng chính nghĩa thế giới này đã chết.

"Trông ngươi không giống bị giáng cấp lắm..." Khan nhớ Leighton đã tự tin thế nào khi đối kháng với Saul.

"Tất nhiên rồi... Vì Lauriel chỉ muốn khống chế chúng tôi thôi, với lại... chúng tôi cũng dựa theo cách của ả để bù đắp lại phần thiếu hụt khi dục vọng dần bị bào mòn..."

"À..." Khan dường như hiểu ra gì đó. Song có vẻ chỉ có mỗi hắn là thông suốt. Hắn nhìn Leighton, cười hỏi. "Hội đồng Quý tộc bọn ngươi chắc là ăn cắp dục vọng gì đó từ người dân trong vùng đất này nhỉ?"

Đó là câu hỏi không cần đáp án.

Sheena hoàn toàn im lặng, vẻ mặt của cô ta căng thẳng trông khó chịu nhưng chẳng có lời nào phản bác thốt ra.

"Ăn cắp nghe thô bỉ quá..." Leighton không vừa lòng càu nhàu, chỉ là giọng hắn lí nhí nghe rất nhỏ.

Sau khi xâu chuỗi lại các chi tiết từ những gì Leighton đã kể, Khan cũng hiểu ra phần nào người dân trong vùng có thể thờ ơ trước sự náo động của buổi tối hôm ấy. Có thể là do họ không còn tỉnh táo nữa. Hội đồng Quý tộc hẳn là đã ra tay mờ ám gì đó với người dân trong vùng đất này rồi. Không rõ khách lữ hành tiến vào có chịu chung kết cục hay là thế nào, nhưng ở trường hợp của Khan thì có thể loại bỏ nghi vấn này. Vì hắn bị Lauriel nhắm tới ngay từ đầu.

Thừa lúc ai nấy đang lơ đễnh với suy nghĩ của bản thân, Sheena lập tức đi tới, một chân đạp vào bắp đùi Leighton. "Lời nguyền của ngươi được hóa giải rồi sao? Thế quái nào mà ngươi có thể thú tội một cách trơn tru mà không hề hấn gì vậy?"

Hắn ta đang quỳ gối nên có bị đau cũng chỉ có thể gập người xuống rên rỉ, nhưng thay vì hiện ra vẻ mặt đau đớn thì hắn lại nở nụ cười với Sheena.

"Vâng ạ, là nhờ... máu rồng ạ..." Câu cuối Leighton gần như là nói nuốt chữ. Đôi mắt đen đặc của Khan lại lia về phía hắn ta khiến mọi từ ngữ như kẹt cứng trong cổ họng.

Leighton không dám nói hắn đã liếm sạch máu trên con dao đã cắt cổ tay của cặp sinh đôi, những giọt máu rồng quý giá đã phát huy tác dụng thần kỳ của nó. Lời nguyền được hóa giải, hắn đã được tự do. Và hắn cũng sắp phải trả giá cho sự tự do vừa mới giành lại được.

"Ngươi đã lấy bao nhiêu?" Khan nhẹ nhàng hỏi, trông không có vẻ gì là đe dọa.

Tuy rằng Leighton có chút chần chừ, nhưng Sheena lập tức trừng mắt cảnh cáo hắn một cái khiến hắn thu hồi mọi ý định chống đối. Leighton không nói câu nào, lấy ra một lọ máu có thể nắm trọn trong lòng bàn tay của người trưởng thành, chiều cao thấp với thân hình bầu. Máu chứa trong lọ sóng sánh sắc đỏ, dung lượng không dâng đến cổ lọ nhưng cũng không thể nói số máu đó là ít được.

Khan đưa tay lấy lại lọ máu, mắt nhìn chằm chằm vào sắc đỏ chông chênh qua lớp thủy tinh xuyên thấu.

"Thưa ngài, ngài có thể trừng phạt tôi như thế nào cũng được! Tôi chỉ xin ngài hãy cho chị Sh..."

"Leighton!!!"

Sheena gầm lên, gân xanh nổi giần giật bên thái dương, cô ta dường như không có ý cảnh cáo Leighton một cách đơn thuần nữa. Giờ chỉ cần hắn ta hó hé một chữ nữa thôi là cô ta sẽ không tiếp tục nhân nhượng. Leighton hiểu hơn ạ hết. Cho dù tính mạng mình không gặp vấn đề gì đi nữa thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ không được thoải mái trong thời gian tới.

Cuối cùng, Leighton đành cắn chặt răng nhẫn nhịn, đè nén lại lời cầu xin.

"Ta không nghĩ mình là nhân từ đến thế."

Dẫu cho Khan đã biết lời khẩn cầu tha thiết chưa thốt trọn thành câu hoàn chỉnh của Leighton là gì đi chăng nữa, thì kết quả vẫn không thay đổi. Dù rằng máu đã nằm yên trong lọ, cặp sinh đôi vẫn khỏe mạnh không hề gì. Thế thì đã sao?

"Con còn nhỏ thì cứ việc ăn học rồi chơi thôi, chuyện còn lại cứ để người lớn lo lấy!"

Mẹ không ở đây, thế mà lời răn dạy của bà vẫn văng vẳng ở bên tai như chỉ mới hôm qua.

Khan không muốn nhớ về mẹ quá nhiều, bởi vì nó khác với nỗi nhớ về đứa em gái đỏng đảnh của mình. Ký ức về mẹ nặng nề hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể ghì hắn xuống, không cách nào chống cự. Dẫu cho hắn có trưởng thành bao nhiêu rồi cũng quay trở về làm đứa trẻ con vô tư lự.

"Ibrahim, tiêu hủy nó đi." Khan định đưa lọ máu đáng ghét này cho Ibrahim thì cặp sinh đôi chợt chạy đến ôm chân hắn.

"Uổng lắm cha ơi!"

"Máu rồng quý lắm đó!"

Hai đứa tự dưng gào lên, nhõng nhẽo không ngừng.

"Máu của tụi con quý muốn xỉu mà đem hủy là sao vậy cha!!!"

"Hãy để nó trở nên có ích đi mà cha!!!"

Khan nhíu mày, không ngờ hai đứa bỗng dưng trở nên cứng đầu như thế này.

"Tụi con không bị ép mà!"

"Tụi con muốn giúp cha thôi!"

"Ai cần hả?" Khan gắt lên đột ngột.

Cặp sinh đôi giật nảy mình, cả hai ngẩng đầu nhìn Khan với đôi mắt rơm rớm lệ.

Bầu không khí trở nên căng thẳng chẳng khác gì quả bóng bị bom căng sắp nổ, không có ai thở mạnh tiếng nào trước tình hình bất đồng quan điểm của Khan với cặp sinh đôi.

Khan ôm trán, cảm thấy bản thân mình có chút bất lực. "Xin lỗi... Ta biết hai đứa muốn tỏ ra là mình có ích, nhưng điều đó là không cần thiết. Hai đứa có hiểu không? Nếu hai đứa xem ta là cha thì hai đứa phải hiểu rằng không có người cha nào muốn con cái phải chịu tổn thương, mà nguyên nhân là bởi vì mình cả."

Tụi nhỏ sụt sịt mũi, lệ chưa hề rơi nhưng lời của hai đứa thốt ra lại nghe như đang khóc.

"Nhưng cha có xem tụi con là con của cha không?"

Cả hai đứa chỉ vào chính mình, đồng thanh hỏi Khan bằng giọng nỉ non.

"Tên của tụi con là gì?"

Khan ngẩn ra. Bấy giờ, Khan mới hiểu. Hóa ra cả hai nhóc đã lo lắng đến nhường ấy.

Lo rằng mình sẽ bị bỏ rơi.

Cái tên có sức nặng cỡ nào, nó không chỉ mang tới ý nghĩa cho gốc rễ của một sinh linh, nó còn mang tính khẳng định cho sự tồn tại. Cái tên có thể để lại dấu ấn cá nhân của mình trong ký ức và cả tương lai.

Hắn nhất quyết không đặt tên cho cặp sinh đôi, là vì không muốn ràng buộc hai đứa nó với số mệnh của mình.

Hắn không muốn hai đứa nó sau này phải hối hận.

Hắn muốn hai đứa nó tự do quyết định con đường cho bản thân, kể cả cái tên.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng hắn.

Đôi khi bản thân cho rằng mình đang làm điều tốt nhất cho đối phương, lại không biết rằng đối phương chưa hẳn đã có suy nghĩ giống mình.

Cả hai ngước nhìn Khan đầy mong chờ..

"Tên tụi con là gì ạ?"

Khan quỳ xuống để tụi nhỏ không bỏ lỡ cảm xúc bây giờ của hắn, nhẹ nhàng gọi tên của hai đứa, cái tên bật ra ngay trong đầu khi được hỏi lần đầu tiên.

Nghe được cái tên mình mong chờ bấy lâu nay, cặp sinh đôi lập tức khóc òa.

Không cần băn khoăn nữa.

Chuyện còn lại, cứ để người lớn lo.