"Chết tiệt! Sao chúng ta phải chịu đựng điều này chứ?"
Người vừa hét lên là một hiệp sĩ trong gia tộc Evangeline, trực thuộc quân đội phương Nam vùng Berkley. Một khi lời thề hiệp sĩ tuyên bố, họ phải trung thành với chủ nhân của mình cho đến khi thanh kiếm của hiệp sĩ gãy nát. Vậy mà giờ đây, các hiệp sĩ của gia tộc Evangeline đang trưng ra bộ mặt bất mãn. Họ nhễ nhại mồ hôi trong bộ trang phục đấu tập lớp áo vải lót trong, áo ghi lê bằng da khoác ngoài, vỏ kiếm giắt bên hông, và cả những thanh kiếm bị chủ nhân của nó quăng bừa dưới nền sàn được lát đá xám.
"Hắn ta chỉ là một đứa con hoang, mới đây còn phải cúi đầu mỗi khi đi ngang qua khu huấn luyện này, vậy mà dám huênh hoang mà sai phái chúng ta như chó thế này sao?"
Tên hiệp sĩ đó cảm thấy uất ức, phẫn nộ dâng trào trong ngực, miệng lưỡi cứ thế thốt ra những lời cay nghiệt. Những hiệp sĩ xung quanh nhìn nhau, có kẻ cũng lên tiếng đồng tình, có kẻ im lặng nhưng ánh mắt không có vẻ gì là phản đối.
Sau khi Bá tước trở về từ một chuyến du hành đã có nhiều chuyện thay đổi, nghe đâu là để đi tìm đối tác kinh doanh ở bên ngoài. Tất nhiên đây chỉ là tin đồn, ai nấy nghe vào tai đều cười cho qua chuyện và bảo không thể nào, đừng nói lời hoang đường như thế chứ. Chẳng một ai tin rằng Khan Evangeline sẽ ra ngoài với lý do tìm đối tác kinh doanh, thà rằng cứ nói hắn ta tìm chỗ ăn chơi trác táng mới còn hợp lý hơn.
Thực tế, chẳng ai quan tâm Bá tước có ra ngoài làm gì, miễn sao đừng tổn hại đến miếng cơm của họ là được. Tuy rằng Khan cũng nổi tiếng về lối sống bại hoại của mình, nhưng hắn ta chưa từng gây sự vô cớ hay bắt bớ hành hạ một ai như một số quý tộc khác thích chà đạp dân đen để thỏa mãn quyền lực tối cao mình đang có. Họ có thể coi thường Khan Evangeline sống bạc nhược vô dụng, nhưng không có ai thực sự ghét hắn ta.
Khác với Saul Evangeline, cũng mang trong mình cái họ quý tộc danh giá song ai ở vùng Berkley chẳng biết cậu ta chỉ là một đứa con hoang đáng bị phỉ nhổ. Cậu ta bị coi là ký sinh trùng, bị ức hiếp và sỉ nhục như cơm bữa. Mặc cho cậu ta cũng cố gắng vươn lên biết bao nhiêu lần. Bị cười vào mặt khi bản thân cầm kiếm lên tập luyện, cậu ta vẫn kiên trì. Bị chà đạp tự tôn mỗi khi ra ngoài cùng lũ lính đánh thuê thấp kém, cậu ta vẫn không đoái hoài. Bị sỉ vả là tạp chủng, con hoang, thứ rác rưởi, sâu bọ, cậu ta tức giận nhưng không thể làm gì.
Cảm giác giẫm nát một kẻ tưởng rằng sẽ ở trên mình dưới chân mang lại một khoái cảm cho những kẻ tầm thường sinh ra đã không có cái vé quý tộc danh giá.
Saul cứ thế phải sống trong định kiến và những ánh mắt hả hê nhìn mình dần chìm xuống đáy đầm lầy.
Thế nên, không ai ngờ khi Saul quay lại, đứa con hoang mạt hạng đó vậy mà ngẩng cao đầu, dạn dĩ trong từng bước chân, và không hề nhìn lấy một ai mỗi khi lướt ngang qua ai đó. Như thể cậu ta là chủ nhân.
Mà cậu ta chính là chủ nhân thật, vì trong tên cậu ta mang họ Evangeline, gia tộc cai trị phương Nam. Dẫu rằng không ai muốn thừa nhận điều đó.
Bá tước tân nhiệm vậy mà giao cho Saul trọng trách huấn luyện binh đoàn Đại Bàng ở thành Sergio. Đây là điều không tưởng. Họ ban đầu đã phản đối, vì trong binh đoàn chỉ nghe lệnh Chỉ huy đoàn trưởng. Nhưng thực chất, họ phản đối vì kẻ huấn luyện các hiệp sĩ cao quý như bọn họ lại là một đứa con hoang.
Song, điều đáng ngạc nhiên và hãi hùng hơn là Chỉ huy đoàn trưởng lại đồng ý để cho Saul huấn luyện bọn họ. Chẳng lẽ trong thời gian Chỉ huy hộ tống ngài Bá tước rời khỏi phương Nam đã xảy ra chuyện gì khiến đầu óc ngài ấy gặp vấn đề à?
Họ đã hạch hỏi Chỉ huy cho ra lẽ như bắt tội, nhưng ngài ấy chỉ đáp trả lại một cách lạnh lùng:
"Nếu giữ được cái tôn nghiêm đó có thể khiến các ngươi mạnh hơn lũ đánh thuê ngoài kia thì cứ việc làm theo ý mình."
Câu nói đó như cái tát giáng thẳng vào mặt từng người ở đây, nhưng chắc chắn không phải tất cả. Đằng sau Chỉ huy có tá hiệp sĩ khác, đều là những người đã trở về sau chuyến du hành chết tiệt làm đảo lộn trật tự mọi thứ, họ thể hiện rõ thái độ và quyết định của mình.
Nghe theo lời Chỉ huy.
Cúi đầu trước đứa con hoang.
Nhưng họ là lính, đã là lính thì không thể bất tuần với tướng. Nên họ phải cúi đầu, cắn răng chịu đựng và nghe theo. Mặc dù cũng có kẻ đã ngầm phản kháng, thách chiến làm khó Saul, muốn cho cậu ta phải chịu nhục nhã và quỳ xuống khuất phục. Nhưng kết quả lại diễn ra theo hướng ngược lại khiến họ bàng hoàng, hãi hùng.
Đứa con hoang không còn là đứa con hoang mà họ có thể khinh thường. Kiếm thuật cao siêu, vượt bậc hơn cả kỹ năng thuần thục của Chỉ huy. Saul dường như đánh bại được tất cả những kẻ ngu ngốc lao vào mình mà chưa tới năm nhịp thở. Sự chênh lệch kinh khủng như thể họ đang đối đấu với quái vật.
Không. Phải là hơn cả quái vật. Khi Saul còn thể hiện khả năng ma thuật của mình.
Khan và Saul từ khi được đánh giá ma lực đã được tuyên bố là những kẻ vô năng không thể hấp thụ hay sản sinh ma lực trong cơ thể. Vậy mà giờ đây Saul có thể sử dụng ma thuật kết hợp với khả năng chiến đấu của mình, là cách chiến đấu mà các hiệp sĩ thường sử dụng.
Thà rằng họ cứ bị hạ gục bởi thanh kiếm tầm thường của Saul còn hơn là biết Saul cũng có ma thuật và sử dụng được nó. Điều đó chỉ càng cho họ thấy rõ, Saul không còn là kẻ mà họ có thể dễ dàng giẫm nát dưới chân nữa.
Vậy, chẳng lẽ tin đồn vẻ ngoài của Bá tước thay đổi là tác dụng phụ khi hắn ta cải tổ thể chất vô năng là sự thật? Thế thì Saul cũng được hưởng lợi chung?
Rõ ràng là khi họ trở về cùng nhau, mối quan hệ anh em của Bá tước và đứa con hoang thay đổi ngoạn mục, không hề giống như trong quá khứ.
"Đừng kêu ca nữa Bran, cậu cũng đã đánh một trận với ngài Saul rồi bị hạ trong một chiêu đấy thôi." Người lên tiếng khuyên can tên hiệp sĩ đang tức tối phải biết điều một chút. Tuy là cách khuyên can không được thân thiện cho lắm.
Bran trừng mắt, nạt nộ bằng giọng không phục. "Lúc đó là tôi chủ quan nên sơ suất thôi! Im đi, Korros! Cậu là tên phản bội xu nịnh, thấy đứa con hoang đó được Bá tước trọng dụng nên giờ mới vẫy đuôi đi theo hắn ta để cầu lợi chứ gì? Tôi biết tỏng suy nghĩ đốn mạt trong đầu cậu!"
Korros bị sỉ nhục như thế nào chịu đứng yên, hắn lập tức đứng phắt dậy muốn lao tới cho Bran một đấm nhưng đã bị đồng đội cản lại.
"Thôi nào Korros, cậu biết Bran hay vạ miệng nói nhảm mà! Bình tĩnh, bình tĩnh đi!"
"Bran! Cậu cũng đang quá đáng rồi đó!"
"Bran nói sai chắc? Cậu không thấy chúng ta đang bị xem thường thế nào hả? Từ trước đến giờ hiệp sĩ nhà Evangeline có bao giờ chịu nhục nhã thế này đâu?"
"Hiệp sĩ nhà Evangeline nghe theo lệnh gia chủ là nhục nhã sao? Cậu biết mình đang nói cái gì không vậy???"
Binh đoàn Đại Bàng lập tức rơi vào mớ hổ lốn, kẻ túm áo người nọ, kẻ lao vào can người kia muốn nhào tới. Cả sân tập gần như sắp biến thành một bãi chiến trường nếu như không có sự xuất hiện của Chỉ huy đoàn trưởng.
"DỪNG LẠI!!!"
Thời gian như bị đóng băng trong một khoảnh khắc, và rồi ánh mắt của mọi người đều quay về một hướng. Chỉ huy đoàn trưởng vừa đi ra ngoài giờ đã quay về, gã cao lớn lực lưỡng về hình thể và vượt bậc hơn bất kỳ cá nhân nào trong binh đoàn. Ánh mắt gã sắc lẹm, quét nhìn khung cảnh hỗn độn đang diễn ra với dáng vẻ muốn giết người. Không ai thực sự muốn gây hấn với Chỉ huy khiến gã nổi điên lên.
"Quỷ tha ma bắt các người, không biết phép tắc là gì à? Các người là hiệp sĩ danh dự hay là đám du côn các đảng, nói đi!!!"
Các hiệp sĩ lập tức chỉnh đốn lại bản thân, đứng đúng tư thế, tự xếp hàng ngũ ngay ngắn. Không quá mười giây. Tình hình hổ lốn vừa rồi hoàn toàn biến mất. Nhưng người Chỉ huy vẫn chưa hài lòng, gã vẫn đưa cái nhìn u ám và nghiêm khắc đó quét ngang một lượt.
"Tôi biết thừa có nhiều người ở đây không phục khi ngài Saul cầm trịch chúng ta. Nhưng tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết từ trận thách đấu nhục nhã ở tuần trước rồi chứ nhỉ?"
Không ai trả lời Chỉ huy, các hiệp sĩ im phăng phắc, bầu không khí nặng nề bao trùm cả sân tập rộng lớn.
"Đừng tự làm nhục mình nữa, đám kiêu ngạo chết bầm này!" Chỉ huy gằn giọng thét lên, từng âm tiết vang rền làm rung chuyển cả không gian. "Các ngươi chỉ là lũ thua cuộc thôi, khóc lóc ỉ ôi cái quái gì hả?"
Trong đám hiệp sĩ giật mình run lên trước chất giọng như sấm của Chỉ huy, Bran cúi thấp đầu. Hai tay đặt sau lưng siết chặt lại, trên mặt vẫn là vẻ không cam lòng.
"Lần này tôi sẽ ra tối hậu thư, nếu ai có bất mãn gì có thể rời khỏi binh đoàn Đại Bàng ngay lập tức! Đây không phải là uy hiếp hay đuổi các người đi. Ta vẫn sẽ viết thư giới thiệu cho các ngươi thuyên chuyển sang binh đoàn khác, Diều Hâu, Ngựa Sắt hay Cáo Đỏ. Tùy." Chỉ huy giơ tay lên, ra hiệu cho binh đoàn đừng vội ý kiến hay ồn ào. "Chưa hết. Cơ hội đó chỉ có duy nhất hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai, những kẻ đã chọn ở lại mà có mảy may bất mãn hay chống đối thì sẽ bị đuổi khỏi binh đoàn không thương lượng, vĩnh viễn không được phép quay về làm hiệp sĩ nhà Evangeline!"
Loạt ánh mắt bất ngờ, trợn trừng không thể tin được chĩa thẳng về phía Chỉ huy. Cứ như ngày đang ngủ ngày nói mớ. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc đến khắc nghiệt kia không hề có bộ dạng đùa cợt nào. Lúc này, tiếng xì xầm bàn luận nhanh chóng vang lên, khối tạp âm nhiễu loạn lấp đầy sân tập bằng những hồ nghi, hoang mang.
Không giống với đại đa số còn lại, những hiệp sĩ đã tham gia vào đoàn hộ tống không hề có chút nghi ngờ nào về quyết định của bản thân mình. Họ có đưa mấy nhìn nhau, gửi những ánh mắt kiên tâm rồi ngẩng cao đầu như thể họ rất tự hào khi ở lại binh đoàn Đại Bàng. Dẫu cho binh đoàn đang lung lay, rã rời kể từ khi Saul đứng ra cầm quyền dưới sự phân phó của gia chủ Evangeline.
Có những kẻ kiên trung, cũng sẽ có những kẻ quyết tâm đi theo đường hướng khác.
Bran là người đầu tiên bước ra, rời khỏi hàng ngũ và bước thẳng về phía Chỉ huy.
"Ngài có thể tự ý quyết định điều đó sao, thưa Chỉ huy?"
"Vừa nãy ta đã báo cáo với ngài Evangeline, ngài ấy hoàn toàn đồng ý với quyết định của ta."
Saul trở về được gia chủ trọng dụng bất ngờ, nhưng cậu ta vẫn không có chức tước nên chỉ có thể xưng là "ngài".
"Vậy, ngài Evangeline có thể quyết định được điều đó sao, thưa Chỉ huy?"
Bran cố ý nhấn giọng khi thốt lên từ "ngài" theo hướng châm biếm nhưng không thể bắt bẻ được. Chỉ huy đoàn trưởng nổi gân xanh trên thái dương, tay đặt trên chuôi kiếm giắt bên hông siết mạnh, nghe được cả tiếng xương răng rắc.
Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng nặng nề.
Bran vẫn giữ bộ mặt vô cảm, nhưng rõ ràng ánh mắt của hắn ta đang tỏ vẻ đắc ý khi thấy mình chiếm được phần thắng về khí thế.
Korros ở bên dưới hàng ngũ không thấy được vẻ mặt đó của Bran, nhưng cũng đoán ra được phần nào. Korros lầm bầm rủa trong miệng, "Ấu trĩ."
"Ngài ấy đã được Bá tước giao toàn quyền. Cho nên ngươi không cần phải lo điều đó." Chỉ huy lạnh lùng nói.
"Vâng, thế thì tôi yên tâm rồi. Tôi xin phép được rời đi trong vinh hạnh, thời gian qua ở binh đoàn Đại Bàng thật tuyệt vời và vinh quang, thật đáng tiếc..." Bran cố ý bỏ dở câu cuối, bày tỏ thái độ tiếc nuối giả tạo rồi lắc đầu.
Hắn ta cong môi cười nửa miệng, không để ý đến Chỉ huy nữa mà nhanh chóng đứng qua một bên. Trở thành kẻ đầu tiên tự nguyện rời khỏi binh đoàn. Thể hiện rõ thái độ bản thân bất mãn với tình hình của binh đoàn hiện tại, bị một đứa con hoang nắm đầu nên quyết tâm chọn cách rời đi.
Đã có kẻ đầu tiên thì sẽ có kẻ thứ hai, và có kẻ thứ hai thì sẽ có người thứ ba. Lần lượt người lựa chọn rời đi bước lên phía trước, và tình trạng ấy cuối cùng cũng dừng lại cho đến khi hàng ngũ của người rời đi được xếp lên đến bốn hàng. Tương đương với số lượng bốn mươi sáu người. Trong khi đó, binh đoàn Đại Bàng có hẳn hai trăm mười hai người. Tuy có thể thấy hai trăm mười hai mà mất đi bốn mươi sáu thì cũng không có bao nhiêu, nhưng thực chất, con số nhỏ nhoi đó có thể mang tính quyết định trong một trận chiến.
Nét mặt của Chỉ huy không thay đổi gì nhiều, như thể biết trước được kết quả này. Sau một lúc, không thấy có thêm một ai bước ra khỏi hàng ngũ. Gã lên tiếng hỏi lần nữa, như trao lại cơ hội quyết định lần cuối cùng cho các hiệp sĩ.
"Vậy là bốn mươi sáu hiệp sĩ chọn rời khỏi binh đoàn. Ta sẽ giữ lời hứa của mình, cứ trình bày mong muốn của mình vào ngày sáng ngày mai. Bây giờ, mọi người có thể ra về."
"Ra về?"
"Thật sao?"
"Nhưng tụi mình đang trong giờ huấn luyện mà?"
"Tụi mình cũng vừa chọn rời khỏi binh đoàn đấy thằng ngốc!"
Chỉ huy không nói gì, mặc cho họ bàn luận xôn xao.
"Chỉ huy đã nói vậy thì về thôi." Bran lớn tiếng nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
Những người còn lại thấy vậy cũng lục tục rời đi. Cuối cùng, chỉ còn lại một trăm sáu mươi sáu hiệp sĩ.
Chỉ huy không quay đầu nhìn những người đã rời đi một lần nào.
"Được rồi, mọi người quay lại tập..."
Chỉ huy chưa kịp nói hết đã nghe tiếng thét vang vọng từ tòa nhà chính, gã loáng thoáng nghe thấy ai đó hét lên rằng có rắn. Gã quay phắt người lại, vừa có ý chạy tới xem tình hình thì bất chợt có một cái bóng chạy ngang qua, chỉ kịp thấy một vệt sáng xanh nổi bật sượt ngang qua, xuất phát từ trong phòng nghỉ đặc biệt trong khu tập. Chỉ có một người đang ở trong đó.
"Cậu chủ nhỏ..."
Gã chắc chắn mình không nhầm. Chỉ huy ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi xong tiếp tục quay lại tập luyện. Còn mình thì chạy về phía tòa nhà chính.
Gã không kêu thêm người vì cậu chủ nhỏ không phóng ra sát ý, chứng tỏ tòa nhà chính không có gì nguy hiểm, hơn nữa trông dáng vẻ gấp gáp của cậu chủ nhỏ có lẽ là có lý do khác.
"À, quên mất là cậu chủ nhỏ không thích bị gọi là cậu chủ nhỏ..." Gã cào tóc, tự nhủ mình nên để ý hơn.
Saul không còn là người dễ ức hiếp như xưa. Cậu ta giận lên thực sự rất đáng sợ.
* * *
Khi mà Saul thoát khỏi trạng thái thiền định và chạy ngay tới phòng của Khan thì mọi sự cũng đã muộn, Kahan với Khan đã trò chuyện với nhau được một lúc. Cậu không gõ cửa mà đá mạnh cửa bước thẳng vào trong, Khan ngạc nhiên, còn Kahan thì khò khè giận dữ khi thấy cậu hầm hè tiến tới.
Saul vươn tay ra nhanh như cắt, chộp lấy bảy tấc của Kahan trước khi nó phản ứng mà né đi. Kahan bị chạm vào điểm yếu liền rít lên.
"Này này... Cậu sao vậy?" Khan bất ngờ trước phản ứng của Saul, đáng sợ và nguy hiểm khác lạ. Hơn nữa, Kahan đã làm gì mà khiến Saul phải điên tiết đến mức tóm vào điểm chí tử của nó như thế kia.
"Nó đã nói hết rồi?"
"À thì..."
Nghe Saul nói vậy thì hắn nghĩ ngay đến Nhịp Đập Cổ Thần trong cơ thể của Saul. Chắc là cậu ta không thích chuyện riêng tư của mình bị phơi bày hả? Nhịp Đập Cổ Thần là thứ có liên quan đến việc cậu ta quay ngược thời gian và kiếp trước của bản thân mình, vì thế mà cậu ta trở nên nhạy cảm bất thường như bây giờ sao? Không giống lắm. Nhưng Khan không có thời gian để suy nghĩ sâu xa thêm, hắn có hơi lo lắng cho Kahan đang cứng đơ cả người, rít mấy tiếng dài hung hăng.
"Buông Kahan ra! Đau Kahan!!! Thả ra!!! Tên em trai đáng ghét!!!"
"Vậy là nó đã nói." Saul đưa mắt âm u nhìn Kahan. "Tao đã nói là mày nên biết giữ mồm giữ miệng đi mà."
"Đừng có ra lệnh cho Kahan!!!"
Ngay trong khắc Saul tỏa ra sát khí tưởng chừng như sẽ giết Kahan không cần nghĩ ngợi. Khan vội đứng dậy, lên tiếng ngay lập tức:
"Dừng lại đi Saul, cậu muốn mọi chuyện tệ hơn sao?"
Kahan và Saul không ưa gì nhau, hắn biết rõ. Nhưng hắn không mong mối quan hệ chán ghét lẫn nhau giữa cậu ấy và Kahan sẽ không đến mức đi đến bước đường bế tắc. Hơn nữa, hắn có cảm giác hiện tại Saul đang có phần cực đoan đến đáng sợ.
Có lẽ chẳng nghe lọt tai lời mình nói nên Saul chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rét căm.
Khan thở hắt ra một hơi khi thấy Saul cuối cùng cũng để ý đến mình.
"Đừng làm loạn lên nữa."
"Ha..."
Saul bất ngờ bật ra tiếng cười giễu khó hiểu. Phản ứng của nhân vật chính khiến Khan hoang mang trong phút chốc. Có vẻ không đơn giản là vì Nhịp Đập Cổ Thần, rõ ràng là có chuyện gì đó uẩn khúc nữa.
"Tôi cũng không hiểu chính mình nữa."
Saul lạnh nhạt thả Kahan ra, dáng vẻ tức giận cũng trôi tuột đi, thay vào đó là khuôn mặt không cảm xúc nào.
Kahan lập tức vặn vẹo mình quay trở về với Khan, rồi quay đầu lại khè một tiếng giận dữ. Nhưng Saul có vẻ không tâm.
"Cậu nói thế là sao..."
Kahan con rắn ngốc này, nó gây chuyện gì nữa vậy?
"Hóa ra vấn đề của tôi với anh không cùng huyết thống là chưa đủ tồi tệ."
"Hả?"
Khan ngớ người. Nhất thời không kiểm soát được biểu cảm. Hắn mở to mắt, miệng há ra nhìn Saul với vẻ ngốc nghếch chưa từng có.
Saul đầu đi đúng khoảnh khắc đó nên không kịp phát giác ra vấn đề đã đi lệch hướng hoàn toàn.
"Vậy mà tôi đã nghĩ lần này mình có thể tin... tin vào anh. Đúng là ngu mà."
"Khoan..."
"Đáng lẽ bây giờ tôi cứ giết quách anh là xong."
"Khụ..."
"Không cần thiết. Anh đừng lo, cứ sống cho tốt đi. Tốt nhất sau này chúng ta đừng gặp lại nữa."
"Này này, đứng lại chút đã!"
Sau màn độc thoại hết sức sâu sắc của nhân vật chính, cuối cùng thì Khan cũng tìm được kẽ hở mà chen lời. Hắn lớn tiếng níu lại bước chân vô tình của nhân vật chính đang tiến về phía cửa, đến mức mà hắn phải vòng qua bàn làm việc đi tới bằng mấy bước sải chân rộng, nắm lấy tay Saul rồi kéo giật cậu quay lại đổi mặt với mình.
Khiếp thật, cái tình cảnh này sao giống tình tiết nam chính và nữ chính hiểu lầm nhau, rồi nam chính vội vàng đuổi theo nữ chính để giải thích mọi sự vậy? Khan xua đi hình ảnh rùng mình đó ra khỏi đầu.
May mà nhân vật chính chẳng hề khóc lóc gì như nữ chính.
Khan ái ngại khi đối diện với ánh mắt u ám ráo hoảnh của Saul. Cảm giác tưởng tượng của mình vừa rồi thật sai trái, hắn nhanh chóng cất giọng. "Ta không hiểu cậu nói gì hết. Chuyện ta với cậu không phải anh em ruột là thế nào vậy?"
Saul vẫn chưa tin tưởng lắm, cậu nhìn Khan dò xét, vẫn giữ thái độ hầm hè khó chịu đó. Nhưng ít nhất thì cậu ta cũng chịu lắng nghe rồi, và không hất tay Khan ra.
Khan cười gượng, đưa tay còn lại chỉ ra phía sau, Kahan vẫn đang nằm trên bàn làm việc của hắn. "Kahan có nói với ta chuyện cậu có Nhịp Đập Cổ Thần thôi à."
Một khoảng lặng trầm mặc phủ trùm căn phòng.
Khan ậm ừ vài tiếng:
"Nên là, chuyện cậu vừa nói... ta vừa mới biết luôn..."
Saul vẫn im lặng. Chỉ là sự im lặng này không còn nổi sát khí hay có vẻ gì là u ám điên cuồng như trước nữa.
"Ngươi còn ngốc hơn cả chủ nhân nữa!" Kahan đột ngột lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc. "Đáng đời lắm, chừa cái tội ăn hiếp Kahan!!!"
Thế là sát khí của nhân vật chính lại bùng lên dữ dội, và lần này cậu ta rút kiếm thật.
Khan thấy điên cả đầu. Cái con rắn ngốc này, sao cứ thích chọc chó hoài vậy hả???