Anh Trai Nhỏ

Anh Trai Nhỏ - Chương 2: 30cm




Edit: Tịnh Hảo

Mẹ của Tạ Liễu Liễu gói bánh tro rất ngon.

Hạt dẻ, tôm nõn, nấm hương và thịt nạc gói chung với nhau, gạo nếp mềm dẻo phủ ở trên, cắn một miếng hoàn toàn cảm nhận được mùi vị hoàn mỹ.

Bình thường Tạ Liễu Liễu đều có thể ăn luôn hai cái, nhưng hôm nay thái độ khác thường, chỉ lột vỏ lá bánh tro rồi ngồi trong ghế sofa, vẫn không nhúc nhích xem TV chăm chú.

“Đứa nhỏ Hạc Lâm này thật sự rất xuất sắc, nghe mẹ thằng bé nói hồi học tiểu học đã đạt được quán quân cuộc thi Olympic toàn quốc dành cho thiếu nhi, bởi vì lúc cấp hai chơi bóng rổ rất giỏi, nên được tỉnh đặc cách tuyển vào trường thể thao. Thi chuyển cấp ba thì vào được lớp chọn của trường trung học trọng điểm của tỉnh, sau này định thi vào đại học Bắc Kinh…”

Mẹ của Tạ Liễu Liễu vẫn chưa thỏa mãn, từ sau khi trở về từ nhà kế bên thì không ngừng nói tốt về Hạc Lâm.

“Một mặt tường của nhà bọn họ đều treo giấy khen và huy chương mà thằng bé đạt được từ nhỏ, đứa nhỏ này không chỉ học tập có thành tích tốt, mà cũng tham gia rất nhiều vào hoạt động ngoại khóa, mẹ của thằng bé cũng không cần quá bận tâm, thằng bé còn hiểu chuyện lại lễ phép…”

Nói xong, nhớ tới biểu hiện lúc nãy của Tạ Liễu Liễu ở thang máy, không khỏi hỏi: 

“Liễu Liễu, anh Hạc Lâm chào hỏi con, sao con không nói câu nào? Như vậy tỏ ra rất không lễ phép, bình thường mẹ nói với con thế nào…”

Tạ Liễu Liễu im lặng ôm gối, vẫn không lên tiếng như cũ.

Tình huống lúng túng như lúc nãy. Hạc Lâm hạ chân chống xe đạp, dáng người cao lớn như thế xông tới trước mặt cô, có vẻ đăm chiêu nói: “Ồ, hóa ra cậu cũng học lớp 10.”

Trên mặt anh mang theo nụ cười, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Rõ ràng không có ác ý gì, nhưng vào trong tai Tạ Liễu Liễu lại giống đang chế nhạo.

Cười nhạo chiều cao của cô không hợp với tuổi.

Muốn cô nói cái gì? 

Thực xin lỗi, suýt chút nữa coi cậu là tên biến thái cuồng theo dõi người khác sao?

Tạ Liễu Liễu nói không nên lời, vì vậy giống như bây giờ, trốn tránh thực tế nói sang chuyện khác.

Cô lấy bảng điền nguyện vọng phân khoa mà chủ nhiệm Trần Khải Đông phát, để đến trước mặt mẹ, cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của bà: “Thầy nói tuần sau tụi con sẽ phải phân khoa chọn xã hội hay là chọn tự nhiên, yêu cầu phụ huynh ký tên ở dưới ạ…”

Rốt cuộc cha của Tạ Liễu Liễu cũng thu hồi ánh mắt từ trên TV, hỏi: “Con định chọn gì?”

Tạ Liễu Liễu nói: “Khoa học tự nhiên ạ.”

Cha Tạ khẽ gật đầu, dường như rất đồng ý, “Khoa học tự nhiên tốt, sau này lên đại học cũng có nhiều hướng chọn lựa hơn, còn có thể làm nghiên cứu khoa học. Quan trọng là con yêu thích.”

“Nhưng con gái chọn khoa học tự nhiên có phải rất cực hay không?” Mẹ của Tạ Liễu Liễu lo lắng, “Lớp khoa học tự nhiên đều là con trai, Liễu Liễu cạnh tranh nổi với các bạn sao? Có phải con gái học khoa xã hội sẽ ổn hơn không, sau này cũng tìm được công việc tốt.”

“Nam sinh nhiều thì sao, Liễu Liễu chúng ta kém hơn bọn nhóc đó sao?” Chạ Tạ phản bác, chỉnh âm thanh TV nhỏ hơn chút xíu, “Tôi thấy Liễu Liễu học khoa tự nhiên cũng rất tốt, từ nhỏ con bé đã thích những con số, bà bảo con bé học khoa xã hội, chưa chắc con bé sẽ học tốt.”

Mẹ của Tạ Liễu Liễu bị thuyết phục, từ nhỏ Tạ Liễu Liễu đã không thích những thứ văn chương rườm rà và lịch sử khô khan, nhưng lại cực nhạy với những con số, chỉ nhìn số điện thoại và công thức toán học qua một lần là sẽ ghi nhớ liền, tất cả thành tích của các môn khoa học tự nhiên đều là nổi trội trong lớp. D[email protected]$

Chỉ là bà không muốn chấp nhận dễ dàng như thế, cho nên đẩy tờ nguyện vọng phân khoa vào trong lòng Tạ Liễu Liễu, kiếm cớ nói: “Không phải Hạc Lâm ở nhà kế bên cũng phải phân khoa sao, các con học cùng một trường, đúng lúc đi qua hỏi ý của thằng bé thử đi. Nhìn xem thằng bé muốn chọn cái gì, các con cùng góp ý lẫn nhau.”

Tạ Liễu Liễu: “...”

Tạ Liễu Liễu giãy giụa: “Tại sao con phải hỏi ý của cậu ấy?”

Mẹ Tạ nói: “Thành tích của thằng bé tốt như vậy, đương nhiên hiểu biết hơn cha mẹ nhiều. Con đi hỏi thử đi, cũng không rơi mất miếng thịt nào.”

Tạ Liễu Liễu vẫn không muốn đi qua lắm, “Cậu ấy hiểu được bao nhiêu chứ, không phải cũng là học sinh thôi sao…”

Nhưng cha Tạ cũng cảm thấy đề nghị này không tệ, khuyến khích Tạ Liễu Liễu trao đổi với “anh Hạc Lâm”, bọn họ đều là học sinh, chắc là sẽ có chung đề tài.

Nào ngờ Tạ Liễu Liễu không thích giao tiếp với người không quen biết.

Đặc biệt là một người bạn cùng tuổi cao hơn cô gần 30cm.

Cõi lòng muốn đóng băng rồi.     

Đều cùng 16 tuổi, nhưng sao anh lại cao hơn cô nhiều như vậy?

Nhưng sự phản kháng của cô không có tác dụng gì cả, cuối cùng vẫn bị cha mẹ Tạ hợp lực đẩy ra khỏi nhà.

Đứng ở cửa số 1902 bên cạnh, Tạ Liễu Liễu ôm bảng nguyện vọng phân khoa trong ngực, bước chân giống như bị gió quấn chặt ở trên nền gạch sứ, chậm chạp không thể bước về phía trước.

Cách đó không lâu, cô còn chặn chủ nhân của căn nhà này ở trong thang máy, khi Hạc Lâm chào hỏi cô, thì cô lại im lặng không lên tiếng đáp lại. Bây giờ có tư cách gì mà đến nhà người ta hỏi chọn xã hội hay chọn tự nhiên?

Tạ Liễu Liễu có chút buồn bực, không hề muốn đi vào.

Cô chần chừ ở cửa thật lâu, tay nâng lên nhiều lần rồi lại buông xuống, cuối cùng cũng không gõ cửa.

Thôi bỏ đi, cô tự nói với mình, chỉ là ở cùng một tầng lầu mà thôi, sau này cũng không nhất định sẽ xuất hiện cùng một lúc.

Cho dù là chạm mặt ở trong trường, nhiều lắm cũng là chào hỏi một tiếng thôi. 

Cần gì phải làm khó mình như thế?

Cô đứng ở bên ngoài đợi một lát rồi mới trở về, mẹ cũng không biết rốt cuộc cô có đi hỏi hay không.

Tạ Liễu Liễu hạ quyết tâm, định chuẩn bị ngồi trong hành lang, nhưng dưới chân vừa mới động đậy, thì cửa chính ở trước mặt đột nhiên mở ra, một bóng dáng trực tiếp che phủ cô.

Hạc Lâm mặc áo thun màu trắng giản dị, quần đùi thể thao, chắc là vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, bị anh xoa tùy ý ở trên trán, che đi gương mặt anh tuấn của anh.

Mùi bồ kết tươi mát xộc tới, Tạ Liễu Liễu đứng yên tại chỗ.

Hạc Lâm cũng không nghĩ tới vừa mở cửa sẽ thấy cô, thoáng sững sờ.

Tạ Liễu Liễu chuyển đề tài cực nhanh, nghĩ đến vô số lý do giải thích cho hành động của mình, mở miệng nói: “Cậu đi đâu thế?”

Hạc Lâm quơ quơ ví tiền trong tay, trả lời cô: “Mua dấm chua.”

Lông mày cong lên, cười như không cười hỏi: “Còn cậu? Tại sao ở trước cửa nhà tớ?”

Tạ Liễu Liễu không thể trả lời, do dự một hồi lâu, hỏi: “Mẹ tớ bảo tớ qua hỏi cậu, bánh tro mẹ gói có ngon không?”

...

Nói xong câu đó, liền lập tức muốn đổi ý.

Quá lúng túng, thật giống như một cuộc trò chuyện gượng gạo.

Cũng may Hạc Lâm không nghĩ nhiều như cô, khóe miệng cong lên, nụ cười trở nên chân thành hơn, khen ngợi nói: “Ăn ngon lắm, cảm ơn dì thay tớ nhé.”

Tạ Liễu Liễu gật đầu, cuối cùng muốn kết thúc chủ đề này, xoay người về nhà.

Hạc Lâm lại đột nhiên gọi cô, “Chờ một chút.” Anh nói: “Tớ đi lấy đồ.”

Sau đó xoay người, đi vào bên trong nhà.

Thông qua cửa trước sáng sủa, Tạ Liễu Liễu có thể trông thấy phòng khách rộng rãi của nhà anh.

Cô cảm thấy rất kỳ quái, anh đi lấy đồ, tại sao muốn cô chờ ở cửa?

Rất nhanh, sự ngờ vực này đã có giải đáp, khi Hạc Lâm trở về thì cầm một túi kẹo đủ màu đủ dạng.

Anh khẽ cúi người xuống, đưa túi lớn đến trước mặt cô, nói: “Cái này là lúc tan học tớ mua ở siêu thị, cậu thích ăn kẹo nên cho cậu đống này nè, coi như là đáp lễ mà dì tặng bánh tro đi.”

Tạ Liễu Liễu liền giật mình, không có đưa tay ra nhận, mà chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cậu biết tớ thích ăn kẹo?”

Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu bọn họ quen biết nhau.

Vấn đề mà Tạ Liễu Liễu chợt hỏi Hạc Lâm, dường như anh cũng không biết trả lời thế nào, hoặc là hối hận vì mình nói sai rồi. Không được tự nhiên vuốt cổ dời tầm mắt đi, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm hành lang cửa sổ, một lát sau, lại quay đầu, khóe miệng từ từ cong lên tạo thành một nụ cười, giọng nói trầm thấp phát ra: “Đoán thôi.”

Hạc Lâm: “Không phải con gái đều thích sao.”

Dáng vẻ của anh không giống nói dối, dường như thật sự chỉ tiện tay tặng quà cho hàng xóm mới khi lần đầu gặp.

Tạ Liễu Liễu nhìn chằm chằm anh, rất lâu, mới nhận túi kẹo nặng trịch này, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

*

Tạ Liễu Liễu ở nhà hai ngày, làm bài tập cả hai ngày.

Liên tục không có ra cửa, cũng không có gặp lại Hạc Lâm bên cạnh nhà.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Liễu Liễu thay đồng phục, kiểm tra xem bài tập các môn có đem theo đầy đủ hay không, lấy tiền sinh hoạt cả tuần từ cha mẹ, ăn bữa sáng xong rồi mới ra khỏi nhà.

Nhà cô cách trường học hơi xa, xe buýt lại chỉ có một chiếc, nửa tiếng mới đến một chuyến. Cho dù mỗi lần đều thức dậy từ rất sớm, nhưng thời gian đến trường cũng chỉ giới hạn là “không đến muộn” mà thôi.

Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đến trạm xe sớm vài phút so với bình thường, nhưng đợi đã lâu mà xe buýt vẫn chưa tới.

Từ 6:25 đợi đến 6:55, người xung quanh chờ xe đã đi không ít rồi, mà cô vẫn đeo cặp da đứng ở nơi đó.

Trường có tiết tự học buổi sáng vào 7:50, từ nhà tới trường cần tới 40 phút, đi đường 5 phút. Nếu như xe vẫn không đến, thì hôm nay cô nhất định sẽ đến trễ.

Nghĩ đến gương mặt vô tư của chủ nhiệm lớp, Tạ Liễu Liễu hơi mím môi.

Trường của bọn họ mỗi tuần đều có người của hội học sinh kiểm tra ở cổng, đến muộn trừ điểm, nhuộm tóc trừ điểm, mặt mày tác phong không nghiêm chỉnh cũng trừ điểm.

Một khi điểm số quá thấp thì sẽ không đạt được lớp xuất sắc trong cuộc bình chọn mỗi tuần.

Chủ nhiệm lớp rất để ý những chuyện này, cho nên nếu có người làm cho lớp bị trừ điểm, thầy ấy đều không chút lưu tình mà xử phạt như nhau…

Tạ Liễu Liễu ngẩn người, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói du dương:

“Sao cậu còn chưa đi?”

Giống như cơn gió mát lướt qua bên tai, đưa tới một viên kẹo bạc hà vào sáng sớm đầu hạ.

Tạ Liễu Liễu xoay người lại, thì nhìn thấy Hạc Lâm đạp xe dừng ở một bên, chân dài chống đất, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cô khựng lại, thành thật trả lời: “Đợi xe.”

Hạc Lâm khẽ nhíu mày.

Buổi sáng lúc rời giường anh đã nghe thấy tiếng đóng cửa rời nhà của cô, bây giờ đã qua nửa tiếng, mà cô vẫn còn đang đợi xe sao?

Hạc Lâm: “Tớ vừa mới nghe người ở bên kia nói đã xảy ra tai nạn giao thông, toàn bộ xe bị ngăn ở chỗ kia rồi, tạm thời không qua được.”

Trong lòng Tạ Liễu Liễu thoáng hồi hộp.

Hạc Lâm hỏi: “Cần tớ chở cậu không?”

Tạ Liễu Liễu kinh ngạc, vô ý thức lắc đầu: “Không cần.” Cô nói: “Tớ đợi một lát đã.”

Đôi mắt màu nâu sẫm của Hạc Lâm nhìn cô một lát, thật không có kiên nhẫn mà, đạp bàn đạp, người nhanh chóng tiến lên phía trước.

Tạ Liễu Liễu tiếp tục chờ.

Lại qua vài phút, giống như Hạc Lâm nói vậy, hình như phía trước xảy ra tại nạn xe, không chỉ xe mà cô đợi, còn có mấy chiếc xe buýt khác cũng đều bị kẹt ở đó.

7:05, xe vẫn chưa tới.

Tạ Liễu Liễu không tự giác được nắm chặt cặp da, không phải trong lòng không sốt ruột.

Có mấy người không kiên nhẫn được nữa đành bắt xe rời khỏi, trạm xe chỉ còn lại một mình cô.

Tạ Liễu Liễu cũng có thể bắt xe đến trường giống như những bạn đó, nhưng mà phí sinh hoạt mà mẹ Tạ cho cô không nhiều lắm, nếu như cô làm như vậy, chắc chắn mấy ngày sau sẽ đói bụng.

Khi cô đang xoắn xuýt giữa việc đến trễ và sống những ngày với cái bụng đói, thì tiếng phanh xe đạp chói tai cắt ngang khoảng không gian vắng vẻ.

Hạc Lâm quay lại, xe đạp màu vàng huỳnh quang khó khăn dừng ở bên cạnh, anh nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn nghênh đón ánh mặt trời rực rỡ, sáng sủa thanh tú.

Lúc này đây, anh không hỏi ý của cô nữa, mà nói thẳng: “Lên đi.”

Anh: “Tớ chở cậu đến trường.”

Tạ Liễu Liễu ngơ ngác đứng  tại chỗ.

Hạc Lâm thấy cô không có bất kỳ động tác nào, khóe miệng nâng lên, lại có chút ý xấu xa, lười nhác trêu chọc:

“Tớ đặc biệt trở lại đón cậu, cậu sẽ không muốn để chúng ta cùng đến muộn chứ?”