Anh Trai Nhỏ

Anh Trai Nhỏ - Chương 23: Lời nói thật lòng




Cuối cùng Tạ Liễu Liễu không thể đổi chỗ ngồi với Dương Khoan.

Cô thành thật ngồi vào chỗ của mình, kế bên Hạc Lâm.

May mà ngày hôm nay Hạc Lâm cũng không nói những lời giống hôm qua nữa, cũng bình thường không khác gì.

Buổi chiều tan học, ngày hôm sau là cuối tuần rồi. Không cần mỗi thời mỗi khắc đều đối diện với bạn cùng bàn, Tạ Liễu Liễu nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhưng khi cô chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc về nhà, thì ủy viên phong trào sang đây nói buổi tối tổ chức một buổi họp lớp, hy vọng mọi người đều tham gia.

Tạ Liễu Liễu rất ít khi tham gia loại hoạt động tập thể này, trước kia ở lớp thường đều do lớp phó chịu trách nhiệm nên cô có thể đùn đẩy không đi.

Bây giờ cô chỉ là một đại biểu nho nhỏ trong lớp chuyên, cô vốn muốn từ chối, nhưng ủy viên phong trào nói cán bộ lớp nhất định phải tham gia. Cô không từ chối được, đành phải đi thôi.

Nơi tụ họp là một KTV gần trường.

Bởi vì phần lớn lớp chuyên đều là học sinh giỏi nên cũng không dám làm những hành động quá giới hạn.

Cho nên lớp trưởng chọn nơi có điệu kiện tốt, thiết bị lắp đặt đầy đủ, học sinh lui tới đây đều là của trường bọn họ.

Lúc bọn họ đến thì lớp trưởng đã đặt một phòng bao rồi.

Một nhóm hơn hai mươi người, rất nhanh liền nhét đầy phòng.

Nữ sinh ngồi trước dàn máy hát chọn bài, nam sinh chịu trách nhiệm làm bầu không khí thêm sinh động.

Cảnh tượng liền náo nhiệt rất nhanh.

Bọn họ đều là bạn cùng học với nhau qua một học kỳ, nói chuyện tự nhiên không có trở ngại gì. Nhưng Tạ Liễu Liễu lại ngồi một mình ở một góc khuất yên tĩnh, soạn tin nhắn nói với mẹ hôm nay cô về trễ.

Vốn nghĩ rằng chỉ đến hát mà thôi, cô ngồi ở đây vài tiếng đồng hồ là có thể trở về. Ai ngờ hát được một nửa, đột nhiên có người đề xuất chơi trò đại mạo hiểm hay nói thật lòng.

Trò chơi này chính là người bị rút trúng phải chọn nói thật lòng hoặc là đại mạo hiểm, có thể chọn trả lời thật lòng, hoặc phải theo ý của người ra chủ đề mà làm một số hành động đặc biệt.

Cho dù thế nào, tuyệt đối cũng sẽ không đơn giản.

Trò chơi rất nhanh được nửa số người chấp nhận thông qua.

Tạ Liễu Liễu chưa kịp phản đối thì đã bị nữ sinh bên cạnh túm lấy ngồi vào chỗ dựa vách tường.

Ngồi đối diện cô là Hạc Lâm.

Dương Khoan bên cạnh Hạc Lâm không biết nói khẽ gì đó với anh, mà thấy anh mặt mày rũ xuống, nhếch môi uể oải cười rộ lên.

Nụ cười bị bóng tối che mất, nhưng chỉ có cô biết nó đẹp thế nào.

Tạ Liễu Liễu không biến sắc dời ánh mắt đi.

Trò chơi bắt đầu, ván đầu tiên người bị quay tới là nam sinh bên cạnh cô.

Nam sinh chọn đại mạo hiểm, bị yêu cầu gọi điện thoại cho người thứ hai trong danh bạ để nói chuyện.

Kết quả là đối mặt với giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của cậu, nam sinh kìm nén bực bội nói xong, liền bị giáo huấn một trận.

Mọi người cười đến ngã trái ngã phải.

Lúc này chỉ mới bắt đầu chơi, hình phạt phía sau còn quá đáng hơn.

Tạ Liễu Liễu ở bên cạnh nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm. Cũng may là từ đầu cô rất may mắn, gần như không đến lượt cô.

Nhưng đến mấy ván sau, chút vận may cỏn con đã bị dùng hết.

Chai bia quay vài vòng, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang.

Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một lát, chọn nói thật lòng giống số đông.

Vì vậy nam sinh chủ trì tùy ý chọn ra một câu hỏi, nói: “Có thích bạn nam nào trong lớp chúng ta không? Yêu cầu nói ra tên họ.”

...

Tạ Liễu Liễu ngu ngơ.

Cảm thấy ngớ ngẩn toàn bộ.

? ??

Cô thấy câu hỏi của người khác đều là “có xem qua AV chưa?”, “có tự an ủi ở nhà chưa?”,… Những câu hỏi này đều không tồn tại trên người cô, nên cô mới yên tâm dũng cảm chọn nói thật.

Nhưng tại sao một vòng đến cô, lại trực tiếp hỏi thẳng bạn nam cô thích là ai?

Tạ Liễu Liễu khẽ mím môi, vốn định trả lời không có. Nhưng cô vừa nâng ánh mắt lên thì rơi vào người Hạc Lâm đang nhìn với ánh mắt chuyên chú, cô không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng cô từ bỏ, bực mình hỏi: “Có thể chọn không trả lời không?”

Nam sinh chủ trì chưa từng tiếp xúc với Tạ Liễu Liễu, lúc này cũng ngại ức hiếp cô, nên thoải mái đồng ý nói: “Được, được, nhưng phải phạt uống một ly bia.”
     
Tạ Liễu Liễu không nói gì, nhận lấy ly bia được đưa tới uống từng ngụm nhỏ cho đến khi hết bia.

Lúc sau không đến lượt cô nữa.

Trừ một nam sinh bị tới lượt, khi chọn đại mạo hiểm thì cậu bị yêu cầu cõng một bạn gái đi ba vòng xung quanh mọi người. 

Nam sinh chần chừ thật lâu, cuối cùng đến bên cạnh Tạ Liễu Liễu hỏi: “Tớ có thể cõng cậu không?”

Lớp bọn họ tổng cộng có 11 nữ sinh, hôm nay có năm người không tới, chỉ có sáu người tụ họp.

Những nữ sinh khác đều rất phóng khoáng, chỉ có Tạ Liễu Liễu ngoan ngoãn mềm mại như một con thỏ. Hơn nữa cô ngây thơ đáng yêu, mới vừa uống rượu nên gò má khẽ ửng hồng. Thoạt nhìn cả người đều vô hại.

Khó trách nam sinh kia lại chọn cô.

Nhưng Tạ Liễu Liễu còn chưa nghe rõ nam sinh kia hỏi chuyện gì, thì bên cạnh đã có một giọng trầm thấp ngăn cản nói: “Không được.”

Nam sinh và Tạ Liễu Liễu cùng nhau nhìn về hướng bên kia.

Hạc Lâm chéo chân lại, tùy ý vuốt hũ lắc xí ngầu, nheo mắt nói: “Cõng bạn nữ thì sao tính được chứ? Không bằng đến cõng tớ đi.”

Hai chân dài của anh còn cao hơn ngực nam sinh. DdienDannLEeQuyyDonn~#4

Tiếng nói vừa ngừng, quả nhiên có người kháng nghị: “Hạc tổng đừng bắt nạt người ta mà, vóc người cậu thế này mà có thể cõng được sao?”

Hạc Lâm lạnh nhạt: “Không phải như thế mới có tính khiêu chiến sao.”

Dương Khoan cùng một nhóm với Hạc Lâm, biết rõ anh có chút tâm tư với Tạ Liễu Liễu. Cho nên sẽ không phản đối giống những nam sinh khác, ngược lại còn hùa theo: “Đúng vậy, miễn cưỡng bạn nữ để làm gì chứ? Cõng tớ cũng được nè, tớ lớn như vậy nhưng chưa được ai cõng đâu.”

Nhưng ai mà chịu cõng cậu chứ? Một nam sinh cao 1m8, vừa nặng vừa cứng.

Đương nhiên không bằng cô gái đáng yêu mềm mại.

Cho nên hình phạt này không được duyệt.

Nam sinh không cõng Tạ Liễu Liễu thành công, cuối cùng đổi thành hình phạt hát một bài thiếu nhi.

...

Mặc dù chuyện này được bỏ qua, nhưng vẫn có người nghi ngờ.

Bình thường trong lớp Hạc Lâm nói chuyện rất tốt tính, gần như chưa bao giờ giận ai.

Nhưng lúc nãy nam sinh kia nói muốn cõng Tạ Liễu Liễu thì giọng nói anh lạnh lùng, như có làn áp suất thấp, dáng vẻ rõ ràng tức giận.

*

Lần tụ họp này duy trì đến mười giờ tối.

Bạn cùng lớp từng người tản đi về nhà.

Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm đi cuối cùng. Xe đạp Hạc Lâm đậu trong nhà xe của trường học, không thể đạp xe đưa cô trở về, nên anh bèn đến ven đường ngoắc một chiếc taxi.

Tạ Liễu Liễu uống ly bia kia nên hơi say, đầu choáng váng hơi khó chịu.

Sau khi lên xe thì cô không quan tâm đến Hạc Lâm thế nào, dựa vào cạnh cửa sổ mơ màng ngủ thiếp đi.

Tài xế lái không ổn định lắm, đầu cô từng chút từng chút va vào cửa sổ thủy tinh. Mấy lần như thế, Tạ Liễu Liễu nhíu mày định tỉnh dậy thì có một cánh tay rộng lớn bên cạnh vươn ra, khẽ đỡ lấy trán của cô, kéo cô về bờ vai vững chãi, cứng cáp của mình.

Tạ Liễu Liễu gần như không giãy giụa nữa, liền đổi tư thế tiếp tục ngủ.

Cô ngủ thẳng đến khi xuống xe vẫn không thấy tỉnh.

Tạ Liễu Liễu chỉ cảm thấy ngủ không yên ổn lắm, dọc theo đường đi đầu tiên là gập ghềnh nhấp nhô, sau đó cô bị kìm vào một nơi ấm áp.

Sau đó là vách núi đá cheo leo, cô treo lên từng chút một, đường dưới chân cũng càng ngày càng dốc. Kỳ quái thay là cô vẫn được người khác bảo vệ rất kỹ, từ đầu đến cuối không bị rơi xuống.

Tạ Liễu Liễu nhíu chặt mày, tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Đầu tiên cô nhìn thấy một bộ quần áo màu lam, nhìn lên phía trên là cổ áo sạch sẽ, tóc tỉa thưa và góc nghiêng tuấn tú.

Tạ Liễu Liễu rất nhanh ý thức được - -

Cô ở trên lưng Hạc Lâm.

Tạ Liễu Liễu kịch liệt giãy giụa, gò má bởi vì kinh ngạc mà ửng đỏ, nói: “... Hạc Lâm, cậu thả tớ xuống đi!”

Dường như Hạc Lâm không hề bất ngờ, vẫn tiếp tục cõng cô lên lầu. Cánh tay anh xuyên qua đầu gối nhỏ bé yếu ớt, sống lưng dán vào ngực cô, một giọng nói dễ nghe truyền đến từ phía trước: “Tỉnh rồi à?”

Tạ Liễu Liễu không lên tiếng. Anh nhấc cô lên trên, giải thích: “Thang máy hư.”

Tạ Liễu Liễu không hề thả lỏng, nghi ngờ nói: “Vậy sao cậu không kêu tớ dậy?”

Trên taxi cô không ngủ sâu lắm, chỉ cần anh mở miệng thì cô nhất định sẽ tỉnh.

Nhưng anh không gọi cô dậy, mà còn cõng cô đi lên cầu thang dài như thế, chẳng lẽ không mệt sao?

Hạc Lâm không cảm thấy mệt, cân nặng của cô chỉ là việc cỏn con, cõng trên người giống như chỉ là gấu bông, không hề nặng chút nào.

Anh thấp giọng: “Đánh thức cậu để cậu tiếp tục trốn tớ à?”

Nói xong, không đợi Tạ Liễu Liễu mở miệng phản bác, anh liền nói: “Cậu trốn tớ đúng một ngày, bây giờ để tớ cõng cậu một lát, như vậy chúng ta huề nhau.”

Mặt Tạ Liễu Liễu đỏ lên, duỗi tay ra phía trước che miệng anh, bác lại nói: “Cậu… cậu không được nói bậy… Tớ trốn cậu hồi nào hả?”

Bọn họ vừa mới đi qua lầu 17, bây giờ đang đi lên lầu 18.

Tiếng nói chuyện rất dễ bị cha mẹ trên lầu nghe thấy được.

Hạc Lâm không nghĩ vậy, khẽ nhướng lông mày.

Không có sao?

Sáng hôm nay không phải cô tìm đủ mọi cách đổi chỗ với người khác sao, lúc hết tiết còn trốn trong toilet không ra. Khi tan học thì đã sớm dọn cặp xong, vừa nghe nói họp lớp thì ủy khuất cúi đầu, hận không thể cách anh 10 thước. Giống như nán lại với anh một giây, thì anh sẽ không nhịn được ăn sạch hết cô.

Sao có thể chứ, Hạc Lâm cúi mắt nghĩ.

Không phải bây giờ anh rất nhẫn nại sao.

Tạ Liễu Liễu thấy Hạc Lâm kề cà không nói lời nào, cho rằng anh đang suy nghĩ chuyện gì không tốt. Nên cô thẳng người nhìn ra phía trước, thì thấy Hạc Lâm cong khóe môi mỏng lên, đôi mắt trong trẻo, âm thầm cười.

Cô nghi ngờ: “Cậu đang cười gì?”

Cô nghĩ anh đang chất vấn lời nói của mình, không yên lòng nói: “Hạc Lâm, cậu đừng nói lung tung trước mặt cha mẹ tớ…”

Cô cũng không hiểu rõ tình cảm của chính mình, không muốn để cha mẹ can dự vào.

Hơn nữa cô sợ cha mẹ phản đối.

Hạc Lâm không nói gì, tiếp tục cõng cô lên lầu, cho đến khi bước lên bậc thang cuối cùng của lầu 19.

Anh đặt cô xuống, sau lưng dựa vào cửa cách ly trong cầu thang, cúi người nhìn vào mắt cô, trả lời: “Muốn tớ không nói sao, có thể.”

Anh cúi đầu, thong thả hỏi: “Vậy cậu nói cho tớ biết đi, câu trả lời thật lòng hôm nay là gì?”

Nam sinh hỏi, bạn nam trong lớp cậu thích là ai?

Yêu cầu nói ra tên họ.

Tạ Liễu Liễu lựa chọn không trả lời.

Bây giờ, Tạ Liễu Liễu vẫn giống như lúc đó, ánh mắt lóe lên, cơ thể cứng ngắc.

Cô không trả lời, Hạc Lâm càng ép sát người, trán kề trán với cô, đôi mắt kề sát trong bóng tối, nửa quyến rũ, nửa là uy hiếp dỗ dành nói:

“Tạ Liễu Liễu, không nói lời nào thì tớ sẽ hôn cậu đấy.”