Sanh Tiêu rất bày xích, cô cựa quậy không thôi.
“Anh nói điên cái gì vậy? Chúng ta là anh em. Thả tôi ra!”
“Ồ! Cô mang họ Sanh, còn tôi họ Duật. Chúng ta có liên quan lắm sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Sanh Tiêu thật sự kiệt sự. Nếu tiếp tục như vậy, cô thật sự không chống đỡ nổi. Rốt cuộc cô đã làm gì sai khiến bản thân bị như vậy? Sóng mũi cô đột nhiên cay cay. Nơi khóe mắt trực trào như giọt nước tràn ly. Chỉ cần một cử động nữa thôi sẽ tuôn trào như thác đổ.
“Tại sao?”
Còn chưa kịp nói tròn câu, bóng đen trên kia đè xuống, cô chỉ cảm thấy eo cô đang bị bàn tay to lớn siết chặt lại. Nụ hôn mát rượi, ngang ngược của người đàn ông mạnh mẽ ập tới.
Sanh Tiêu trợn to mắt.
Gương mặt Duật Tôn quả nhiên thiên phú tuyệt mỹ khiến tư duy Sanh Tiêu chìm vào hỗn loạn vô bờ. Nhưng với hắn tuyệt đối không thể. Hàm răng cô không hè hé mở. Duật Tôn bóp eo cô để cô kêu lên một tiếng.
“Á…”
Đầu lưỡi nóng bỏng lợi dụng kẽ hở chui vào bên trong. Sanh Tiêu cảm thấy cổ họng bỏng rát như bị thiêu đốt. Cô khẽ kêu lên:
“Ưm…”
Duật Tôn nghe được tiếng kêu khiến hắn càng lúc càng tự mãn, điên cuồng hôn rất sâu, rất mãnh liệt, đầu lưỡi linh hoạt chọc ghẹo, mút lấy đầu lưỡi cô.
Mùi rượu anh đào phảng phất phả ra một sức hấp dẫn khó tả. Toàn bộ hô hấp như bị tước đoạt, hơi thở của Sanh Tiêu dần dần yếu đi.
Mặt Sanh Tiêu đỏ bừng mặt, tim đập dồn dập, cả người nóng rang. Ngược lại nhìn người đàn ông trước mắt thì nét mặt vẫn rất bình thường. Hắn là ai kia chứ, đường đường là Duật thiếu gia.
Cô gái nào nằm dưới thân hắn mà không bị hắn hấp dẫn chứ? Còn nói đến kỹ thuật hôn thì hắn tự nhận số 2 không ai dám nhận số 1.
Duật Tôn rất ghét người làm bộ làm tịch như Sanh Tiêu. Nếu đã thích như vậy còn giả vờ thanh cao đẩy hắn ra. Cho nên hắn dứt khoát muốn giật lớp mặt nạ khổ sở này xuống.
Hắn luồn tay của mình vào thân dưới của cô. Hung hăng kéo chiếc quần lót xuống. Sự vùng vẫy khiến nơi tư mật bên dưới gần như bị lộ.
Sanh Tiêu trợn trừng mắt, một dòng nước nóng hổi ướt đẫm gương mặt cô.
Giới hạn chịu đựng của cô đã bị hắn đạp đổ hoàn toàn. Không hề thương tiếc. Vậy cho nên, Sanh Tiêu nhắm mắt lấy hết can đảm dùng hai hàm răng dứt khoát cắn mạnh đầu lưỡi của hắn.
Duật Tôn bị đau, hắn xem cô như một món đồ vứt xuống nền nhà. Hắn đưa ngón tay cái quẹt đi vết máu trên miệng.
“Mẹ kiếp!”
Sanh Tiêu được hắn buông tha nhưng cơn buồn nôn ập đến ngay lập tức.
"Oẹ."
Cho thấy sự bài xích của cô đối với hắn lớn đến cỡ nào.
Duật Tôn mở to mắt. Người muốn hôn hắn còn không được. Phụ nữ muốn trèo lên giường hắn đếm không xuể. Vậy mà cô lại tỏ thái độ đó.
Duật Tôn trước giờ không đánh phụ nữ chỉ có thể ném cái chai ở trên bàn xuống đất trút giận. Mảnh vỡ rơi xuống vô tình trúng vào má của cô chảy máu. Sanh Tiêu ôm mặt ném cái nhìn đầy uất ức về phía hắn.
Tức giận của hắn còn chưa tiêu tan nên hắn bước đến bóp chặt cằm cô. Giọng nói bức người:
"Nói! Thái độ như vậy là thế nào?"
Cô đưa tay lau đi vệt nôn. Chưa gì hết cơn buồn nôn lại ập đến nữa. Không thể kìm chế cô lại nôn vào người hắn. Hắn ghê tởm cởi áo khoác vest ném sang một bên.
"Bẩn chết!"
Sau đó xoay người rời đi.
"Còn ngồi lì ở đó? Hay muốn chết ở đây?"
Hắn chịu tha cho cô sao?
Cô đứng dậy một phút cũng không dám bỏ xa hắn.
Hắn ném cô vào chỗ chết. Sao đó lại mang theo cô đi. Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Sanh Tiêu không dám nghĩ nhiều. Bước nhanh theo hắn rời khỏi chỗ này.