Bữa tiệc của giới siêu giàu là đề tài nóng hỏi cho phóng viền. Những ánh đèn đèn flash phát sáng khiến Sanh Tiêu chói mắt. Không ngờ Duật Tôn đã dùng tay che hết lại.
Lần đầu tiên đi dự tiệc mà Sanh Tiêu cảm thấy an toàn. Không cần sợ hành động hay cử chỉ nhỏ của mình bị lên
bao.
Sanh Tiêu đã tham dự nhiều bữa tiệc cùng với Trương Huyền. Nhưng đây là lần đầu tiên cô chứng kiến bữa tiệc của giới con nhà siêu giàu. Nghe mẹ nói rằng bữa tiệc này thật chất là tiệc của các tiểu thư nhà siêu giàu ra mắt xã hội thượng lưu và tìm kiếm bạn đời phù hợp.
Sanh Tiêu không có mộng trèo cao. Chỉ mong cậu ấm nhà giàu đừng để mắt đến. Cô chỉ mong tìm được người thật lòng yêu cô mà thôi.
Sanh Tiêu theo Duật Tôn vào trong nhà hàng. Chào đón họ là dàn nghệ sĩ chơi đàn nổi tiếng.
Bên trong nhà hàng được trang trí bằng hoa tươi, tháp rượu và những món ăn do đầu bếp đoạt "top" nhiều sao
Michelin đích thân chế biến.
Ở đây nhiều người giàu như vậy, nhưng chỉ cần anh trai Duật Tôn bước vào là các tiểu thư nhà giàu đã nhận ra ngay.
Họ lần lượt đến mời rượu cho Duật đại thiếu gia. Theo như thỏa thuận, rượu là do Sanh Tiêu uống, còn khiêu vũ và ồm người đẹp là do Duật Tồn đảm nhận.
Nhìn người đàn ông đang khiêu vũ, trong bộ âu phục đắt tiền khí chất 10 phần tôn lên. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên khuôn mặt như tạc của Duật Tôn. Sóng mũi cao, ngũ quan hài hoà, người như Sanh Tiêu còn mê mần ngắm nhìn. Huống hồ là thiên kim đại tiểu thư giàu có.
Trương Huyền bảo cô ngăn người đẹp tiếng cận hắn, ban đầu ngay cả tư cách nói chuyện Sanh Tiêu còn không có. Nói gì đến việc ngăn cản. Nhiệm vụ này là bất khả thi.
Sanh Tiêu lắc đầu mang theo buồn bực nặng nề thở ra. Không ngờ thái độ của cô đã bị một thiếu gia nhìn trúng.
Nhất thời hứng thú, vị thiếu gia đến gần Sanh Tiêu làm quen.
"Xin chào! Tôi là Nhất Bắc. Không biết em tên gì?"
Cô gật đầu nhẹ nhàng chào hỏi: "Tôi tên Sanh Tiêu!"
"Cái tên này hay nhỉ. Không biết em có nể mặt uống cùng tôi một ly?"
Sanh Tiêu uống rượu thay Duật Tôn nhiều lắm rồi. Bây giờ còn uống tiếp cô say mất. Nhưng vì phép lịch sự không thể từ chối. Sanh Tiêu nhấp môi.
Vị thiếu gia tên Nhất Bắc kia không buông tha. Hắn giật lấy ly rượu trong tay cô:
"Ấy. Em uống ly của tôi này."
Cô ghét những tên công tử nhà giàu rảnh rỗi như vậy. Muốn đuổi hắn đi ngay lập tức, đành nhận lấy ly rượu trong tay hắn một hơn uống cạn.
Rượu vào đến cổ họng nóng rát kinh khủng. Sanh Tiêu thấy tim đập rất nhanh, đầu choáng váng muốn ngã. Nhất Bắc cười cười kéo cô vào lòng hắn. Hắn nói nhỏ vào tay cô:
"Em biết vừa rồi mình uống cái gì không?"
Sanh Tiêu mang ánh mắt cầu cứu nhìn về Duật Tôn nhưng anh trai nói quan tâm cô lại đang mải mê khiêu vũ.
Cơ thể Sanh Tiêu nóng ran lên, cả người không có sức. Yếu giọng:
"Thả... Tôi..."
Hắn đỡ cô ra khỏi bữa tiệc. Hắn kéo cô vào thang máy. Bước chân cô loạng choạng muốn chạy nhưng chỉ cần một lực nhẹ, cô đã ngoan ngoãn bước theo hắn.
"Thứ em uống là thuốc kích thích đó! Haha. Hôm nay, em là của tôi..."
Xong rồi! Tiêu đời rồi!
Hắn lại thì thầm bên tai cô, chất giọng hắn mang theo hơi rượu khiến Sanh Tiêu cực kỳ bày xích:
"Ngoan! Theo tôi em sẽ không bị thiệt thòi!"
Sanh Tiêu không muốn, thật sự không muốn.
Lý trí chống cự lại thứ thuốc hại người đó nhưng cơ thể lại bị cuốn theo bước chân của hắn.