Cô quay lại, khá kinh ngạc khi Duật Tôn đứng trước mặt:
“Tôi không cần anh quản!”
Từng lời nói âm lãnh rơi xuống thể hiện sự mất kiên nhẫn của người đàn ông cao ngạo kia:
“Tôi hỏi sao không về nhà?”
Sanh Tiêu không trả lời. Tại sao cô phải trả lời?
Cô quay lưng lại, tiếp tục chìm trong đau buồn.
Nhưng cô quên mất người như Duật Tôn không nên chọc giận. Hắn đi đến nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh rồi ra lệnh:
“Lên xe!”
Cô ghét hắn. Hắn cướp đoạt cái quý giá nhất của cô sau đó bỏ cô đi. Cô hận hắn.
Cô hất tay hắn ra, mang hết uất hận trong lòng gào lên:
“Anh cút đi! Sau này tôi còn có thể lấy ai?”
“Tôi là ai mà cô dám bảo tôi cút là tôi liền cút cho cô?”
Sanh Tiêu bước đến, tay đấm liên tục vào ngực hắn:
“Anh là ai tôi mặc kệ. Anh làm tôi như vậy, bây giờ ai sẽ yêu tôi? Ai chịu lấy tôi?”
Hắn khoá cổ tay cô, nghiến răng nói:
“Cô cần người yêu lắm hả? Vậy tôi sẽ yêu cô. Cô cần người lấy lắm hả? Vậy tôi sẽ lấy cô.”
“Tôi không giống như anh. Có mang tuỳ tiện mang thứ đó đi lung tung. Duật Tôn, anh thật bẩn!”
Lần đầu tiên có người nói hắn bẩn. Khốn kiếp mà!
Hơi thở hắn nặng nề, tròng mắt bắt đầu nổi gân đỏ:
“Căm miệng! Về nhà!”
“Tôi không về!”
Sanh Tiêu không biết lấy đâu ra lá gan lớn như vậy. Cô dám hét trước mặt hắn, còn hung hăng tát hắn.
“Chát!”
Duật Tôn đưa lưỡi liếm đi vết mau mằn mặn ở trên môi. Cơn giận đã biến hắn thành ác quỷ. Mà người biến hắn thành ác quỷ chính là Sanh Tiêu.
Hắn lôi cô đi, kéo mạnh cô ép vào chiếc Lamborghini đắt tiền phiên bản giới hạn đó. Khoá cô trong lòng hắn.
Sanh Tiêu bài xích cực điểm, cô vùng vẫy, cô đánh hắn nhưng thân thể cao lớn đó vẫn trụ vững không chút dao động.
Hắn dùng tay bóp chặt cằm của cô:
“Sanh Tiêu, cô dám nói tôi bẩn? Cô có tin tôi bẩn ở đây cùng cô không?”
Hắn dùng môi cưỡng đoạt hơi thở của cô. Tay còn lại không ngừng tấn công, kéo váy cô lên cao.
Sanh Tiêu thua rồi! Bắt buộc phải chịu thua trước ác quỷ. Cô đứng yên dùng nước mắt để tỏ rõ sự thua cuộc này.
Thấy cô bất động. Hắn buông tay. Thô bạo nhét cô vào trong xe, đóng chặt cửa lại. Hắn mang Sanh Tiêu trở về Duật gia, ném cô ở trong phòng.
“Tôi nói cho cô biết. Có muốn khóc lóc, buồn rầu thì tự khóc ở đây. Đừng ra ngoài làm bộ dạng thê thảm để thiên hạ nói nhà họ Duật chúng tôi bạc đãi cô!”
“Rầm!”
Cánh cửa đóng lại như nhốt Sanh Tiêu vào một khoảng trời tâm tối.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy cô khóc hắn lại cảm thấy thỏa mãn.
Có phải người như hắn bị điên rồi đúng không?
Ngày hôm sau, hắn đến công ty làm việc. Hỏa ở trong người bốc lên tận đầu. Công ty một phen dậy sóng. Hắn trước nay chưa từng vì người khác mà muộn phiền. Vậy mà vì câu nói của Sanh Tiêu, chê hắn bẩn hắn lại làm hắn cáu kỉnh.
“Chết tiệt!”
Xong việc, hắn đi thẳng đến quán bar mà không về nhà. Bạn bè, người đẹp nóng bỏng quây quanh hắn. Vậy mà hắn không hề có hứng thú. Cậu nhỏ bên dưới chẳng động.
Không lẽ hắn bị yếu sinh lý rồi?
Nghĩ đến đây làm hắn cáu. Hắn dùng chân đá hết người đẹp bên cạnh. Truyện Mạt Thế
“Lũ vô dụng. Cút khỏi mắt ta!”
Rượu cứ thế liên tục dung nạp vào cơ thể hắn. Về đến nhà là gần sáng.
Hắn loạng choạng mở cửa phòng của Sanh Tiêu.
Phòng Sanh Tiêu không có một chút ánh sáng lọt vào. Vậy mà hắn đã nhắm trúng cái giường, thành công len lỏi vào trong chăn ôm lấy cô gái nhỏ.