Nghe giọng nói này, hắn kéo cô vào lòng, vươn tay vuốt tóc cô. Thấy hắn muốn ngã, Sanh Tiêu dìu hắn lên phòng ngủ. Bước đi loạng choạng cộng với thân hình cao lớn vạm vỡ làm cô phải vất vả mới đưa hắn nằm lên giường.
Sanh Tiêu không biết hắn đã gặp phải chuyện gì, nhưng biết hắn đã uống rất nhiều rượu. Từ trong hơi thở cho đến khắp người đều tràn ngập mùi rượu nồng.
Cô dự định nới lỏng cà vạt mà Duật Tôn cứ cựa quậy không thôi. Bất lực, Sanh Tiêu đành leo lên mình hắn mà ngồi xuống. Trong lúc nới lỏng cà vạt, hắn đột nhiên mở mắt. Bàn tay hắn nắm cổ tay cô. Khóe miệng chợt nhếch lên nụ cười dịu dàng:
“Là em?”
Sanh Tiêu không trả lời. Cô sợ hãi leo xuống khỏi người hắn. Hắn giữ eo cô lại. Giọng trầm ngà mang theo hơi rượu:
“Tôi đã cho phép em rời khỏi đây chưa?”
Bây giờ Sanh Tiêu có muốn xuống, càng không xuống được. Hắn đè cô nằm úp xuống bên cạnh. Dùng đầu gối đè lên lưng cô. Sanh Tiêu bị đau khẽ nhíu mày còn chưa kịp thích nghi, tay hắn kéo váy cô lên cao. Chiếc quần lót bị hắn làm lệch sang một bên.
Sanh Tiêu yếu giọng nói: “Đừng…”
Hắn bỏ đầu gối xuống nhưng lại kéo mông cô lên cao, tay ấn vào bả vai ghì chặt cô xuống chiếc giường nệm êm ái.
“Tôi thật sự yêu em mà em dám chọc giận tôi. Xem tôi sẽ hành em khổ sở thế nào!”
Hắn dùng vật dưới thân đẩy mạnh vào huyệt động đang khô ráo. Mang bao nhiêu tức giận trút vào chiếc hang nhỏ đó.
Tay hắn ôm eo cô ấn mạnh rồi đẩy lên thả lỏng. Sau đó lại tiếp tục ấn xuống làm cho gậy th*t to xâm nhập vào sâu bên trong hang động nhỏ.
Sanh Tiêu đau đến nhăn mặt, đầu gối theo lực bị ma sát liên tục vào nệm. Cũng may đồ đạc trong nhà họ Duật đều là hàng cao cấp nhập khẩu nếu không đầu gói cô sẽ bị một phen trầy trụa đáng thương.
Hắn vừa đẩy vừa đánh vào mông cô. Cổ họng hắn khô khốc bật lên tiếng gọi:
“Triệu Vỹ Hạ… Tôi yêu em! Yêu em đến chết!”
Lời nói của hắn chọc vào tai cô, cùng một lúc xuyên thủng màng nhĩ rồi đâm thẳng vào tim. Không hiểu sao, nước mắt Sanh Tiêu lại liên tục chảy ra.
Triệu Vỹ Hà là người sắp đính hôn với hắn? Vậy cho nên trong đầu hắn hoàn toàn không có bóng hình của cô.
Sanh Tiêu sợ mình nghe lầm nên cố gắng hỏi lại lần nữa:
“Tôn, anh vừa gọi em là gì?”
Hắn ấn mạnh hơn, giọng nói lấp lửng lại có thể khoét sâu thêm vào trái tim của cô gái nhỏ:
“TRIỆU… VỸ… HẠ"
Sanh Tiêu không muốn nghe, cô vùi mặt vào trong chăn khóc lớn hơn. Mặc cho người đàn ông liên tục bên dưới.
Cô khóc nhưng hắn không quan tâm, hắn cứ như vậy mà thoả mãn. Vốn nghĩ rằng vì hắn ép buộc nhưng sau đó, cô đã phát hiện mình có tình cảm với hắn. Nhưng không ngờ sợi dây tơ tình vừa được dệt đã bị người đàn ông dứt khoát chà đạp.
Xong việc, Duật Tôn nằm ngửa ra ngủ. Sanh Tiêu chậm rãi bước xuống. Chân cô run run phải vịn vào tường mới đứng được. Đi được vài bước, cô có một cảm giác rất lạ. Nhìn xuống mới biết dưới hạ thân của mình đang chảy máu.
Sanh Tiêu cố gắng vịn tường bước vào nhà tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô phát hiện ở hạ thân không còn chảy máu nữa. Không biết là vì sao, Sanh Tiêu không nghĩ nhiều, cô ra bên ngoài gôm hết đồ đạc. Trước khi rời đi còn không quên đắp chăn cho Duật Tôn.
Sanh Tiêu vội vàng xuống xe, gõ cửa xe gọi bác Giang để chở cô về lại Duật gia.
…
Sáng hôm sau, Duật Tôn thức giấc đã là giữa trưa. Đầu hắn đau như búa bổ loạng choạng bước xuống giường.
Hắn vô tình nhìn xuống chiếc ga giường nhăn nhúm. Trên chiếc ga màu trắng có lưu lại vệt máu đỏ. Chân mày hắn nhíu chặt, khoá môi mấp máy:
“Cái này… Triệu Vỹ Hạ, làm em sao?”
Hắn đưa tay vỗ vỗ cái đầu đang đau nhức của mình. Nhớ lại những hình ảnh ân ái tối hôm qua. Trong đầu hắn chỉ có Triệu Vỹ Hạ. Hắn cũng gọi tên cô.
Khóe miệng Duật Tôn nở nụ cười tươi như nhặt được vàng:
“Vỹ Hạ, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!”