Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 40: Rời khỏi




Duật Tôn cả đêm không về nhà. Sáng trên mặt báo đã có hình hắn cùng Triệu Vỹ Hạ vào khách sạn. Và hơn nữa, lễ đính hôn của họ sẽ diễn ra vào chiều hôm nay.

Tin tức Duât đại thiếu gia “ăn cơm trước kẻng" cùng vị hôn thế nóng hơn bao giờ hết.

Sanh Tiêu cả đêm không ngủ. Sáng sớm đã bị hình ảnh nóng kia đập vào mặt. Đau đến tận xương, lan tràn trong từng mao mạch.

Nỗi đau này ai thấu?

Ngoài phòng Sanh Tiêu có tiếng gõ:

“Cốc…Cốc…”

“Phu nhân cho gọi người xuống.”

Sanh Tiêu chân run đến đi không được. Cô thật sự không biết cách nào để bảo vệ con của mình. Vừa xuống chân cầu thang, Trương Huyền mang theo xấp tài liệu quăng vào mặt cô.

“Sanh Tiêu, tao không ép mày phá thai nhưng có một điều kiện.”

Trong mắt cô ánh lên tia hy vọng: “Mẹ, đó là gì?”

“Đổi họ rồi ra nước ngoài sinh đứa bé. Vĩnh viễn không được về nước.”

Sanh Tiêu sợ hãi kéo xấp tài liệu về phía mình. Đọc từng dòng thỏa thuận trên đó mà nước mắt cô rơi liên tục. Cô nấc lên từng tiếng hỏi:

“Tại sao, vào thời điểm này, lại bắt con đổi thành họ Duật?”

“Đây chẳng phải là điều mày mong muốn sao? Tao nói cho mày biết. Mày đổi thành họ Duật, sau này sẽ không có ý nghĩ vượt quá giới hạn. Sau này, cho dù Tôn có nhận lại đứa trẻ. Trên danh nghĩa, mày vẫn mãi mãi là em gái của nó. Mày không xứng với con của tao. Cho dù có chết đi sống lại đầu thai vào nhà khác, cũng không có tư cách đứng bên cạnh con trai tao. Huống hồ là việc nằm chung một chiếc giường. Tao muốn mày triệt để dẹp bỏ mộng trèo cao của mày. ”

Trương Huyền ngồi xuống sofa chéo chân lại. Dù có tàn độc đến đâu, đứa bé trong bụng vẫn là cháu của bà ta. Vậy cho nên phòng hờ trường hợp con trai bà không muốn sinh con. Vẫn còn có người nối dõi, trông coi tông đường của Duật gia.

Trước đây cô rất muốn đổi sang họ Duật nhưng bây giờ khi trở thành “Duật Sanh Tiêu”, sợi dây ràng buộc của luật pháp, còn cả luân thường đạo lý mãi mãi xích chặt hai người lại.

Nhưng cô còn mộng tưởng đến người đàn ông vô tâm đó sao? Chi bằng dứt khoát một lần cắt đứt.

“Được. Con ký!”

Răng cô cắn chặt môi đến bật máu. Nước mắt cứ rơi nhòe cả trang giấy trắng.

Sanh Tiêu đưa tay gạt đi, cô không muốn yếu đuối nữa.

“Khi nào con đi?”

“Tối nay. Tao đã cho người sắp xếp.”



Trương Huyền đã có tính toán. Sau khi lễ đính hôn của Duật Tôn diễn ra. Theo sắp xếp, Triệu Vỹ Hạ phải ngủ lại ở Duật gia một đêm.

Quả nhiên, không ai tính toán qua Trương Huyền. Lúc Sanh Tiêu đi xuống cầu thang, vô tình nhìn thấy cửa phòng của Duật Tôn đang mở.

Người hầu theo sự sắp xếp giả vờ đi đến đóng cửa và ngay giờ phút đó, bên trong phòng vọng ra tiếng rên rỉ của Triệu Vỹ Hạ:

“Á… Tôn, anh chầm chậm thôi. Em đau… Á…”

“Ưm…”

“Hạ Hạ, em có sướng không? Hay anh làm mạnh hơn?”

Sanh Tiêu nghe rõ từng tiếng rên rỉ hoang lạc truyền ra.

“Triệu Vỹ Hạ. Mau gọi tên tôi đi…”

“Tôn… Duật Tôn…”

Sanh Tiêu đứng như trời giáng. Thì ra lúc lên giường, hắn đều bắt người dưới thân gọi tên hắn.

Sanh Tiêu vừa cười vừa khóc. Cô khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo, móng tay bấu chặt vào gạch lạnh kéo dài một đường đau đến chảy máu. Cái đau ở tay này còn không bằng cõi lòng tan nát của cô.

“Duật Tôn, tôi hận anh!”

Người hầu của Duật gia nhắc nhở Sanh Tiêu lần nữa:

“Tiểu thư, người nhanh lên để không kịp chuyến bay.”

Sanh Tiêu gật đầu, từng bước nặng trĩu rời khỏi căn nhà. Trước khi lên xe, cô nhìn lại căn nhà chứa ký ức của tuổi thơ. Có khoảng thời gian ân ái của cô và Duật Tôn.

“Sanh Tiêu, mày phải nhớ cho kỹ ngày hôm nay. Tình cảm của mày đã bị chà đạp như thế nào? Đau lòng của mày, sau này sẽ phải để tên khốn Duật Tôn kia trả gấp vạn lần!”

Từ thời khắc này, Sanh Tiêu đã chết tâm.

Cả đời này, dứt khoát trời khỏi Duật gia.

Đứng ở trên tầng cao, Duật Tôn không biết chiếc xe vừa chở ai rời khỏi. Vì bây giờ trong mắt hắn chỉ có Triệu Vỹ Hạ. Cô ta đang mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở sofa.

“Haha. Tôn, anh nghĩ sau này em có nên làm diễn viên?”

“Sao vậy?”, Duật Tôn thắc mắc hỏi.

“Vừa rồi trước mắt người hầu của mẹ anh, không phải em rên rất hay sao?”

"Ừ!

“Bây giờ anh muốn em rên lại lần nữa có được không?”

Triệu Vỹ Hạ đưa chân đạp vào người Duật Tôn:

“Anh quên đã hứa gì sao?”

“Cũng không phải lần đầu mà đúng không?”, giọng Duật Tôn khàn khàn.

Vỹ Hạ lắc đầu thở dài:

“Anh không mệt sao? Kệ anh! Em ngủ trước đây.”

Vỹ Hạ không nói nhiều, cô ta đắp chăn lên nằm xuống giường ngủ.