Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 52: Mất trí




Thuộc hạ của Duật Tôn thả Trương Minh ra. Duật Tôn cùng lúc buông Sanh Tiêu. Cô định chạy đến đỡ Trương Minh nhưng Duật Tôn bằng lời cảnh cáo mà ngăn bước chân của cô:

“Em dám lại gần hắn, tôi đánh gãy chân của hắn!”

Ánh mắt chứa đầy ý hận dồn hết lên người Duật Tôn.

Hắn là ai chứ? Chính là đại diện của ác ma không nhân tính. Hại người không có một chút hối hận.

“Duật Tôn, anh ép buộc người khác nghe theo anh. Anh vui đến thế sao? Duật Tôn, anh nói anh thương Bảo Bảo. Vậy anh có từng hỏi qua Bảo Bảo có muốn ở với anh không?”

“Tôi không cần biết!”, Duật Tôn làm gì quan tâm chứ? Lời của hắn, ai dám cải.

Sanh Tiêu lắc đầu mang bộ dạng chán ghét tột cùng:

“Đó không phải là yêu. Đó là ép buộc. Duật Tôn, cả đời này anh không biết yêu là gì đâu. Cả đời này, tôi trù cho anh sống trong cô độc mãi mãi.”

Lời vừa dứt, ở phía sau truyền đến tiếng súng bắn chỉ thiên. Kèm theo tiếng hét lớn:

“Duật Tôn, xem tao xử lý mày thế nào.”

Cảnh hỗn loạn diễn ra ở trước mắt. Không biết Duật Tôn đã đắc tội với ai nhưng giờ đây là cơ hội để cho Sanh Tiêu mang theo Trương Minh chạy thoát.

Phía đường lớn, 4 chiếc xe 16 chỗ dừng lại mang theo rất nhiều người cầm hung khí khác nhau bước xuống.

Hai bên lao vào nhau đấu đá. Tiếng vũ khí va chạm vào nhau khiến Sanh Tiêu hoảng sợ. Cô đỡ Trương Minh chạy nhanh về phía đường lớn.

Tiếng người đồng thanh: “Mau hộ tống Duật thiếu đi trước!”

Tình hình cấp bách, Duật Tôn nhanh hơn một bước kéo tay Sanh Tiêu:

“Đi thôi! Dù sao cô cũng là mẹ của con tôi.”

Sanh Tiêu giật tay lại: “Dù có chết, tôi cũng không đi theo anh.”

Duật Tôn kéo mạnh hơn: “Chết tiệt! Cô bị điếc hay tôi nói chưa rõ?”

Hắn nắm lấy cô tay cô hung hăng lôi đi.

Trong lúc hỗn loạn thế này, bọn họ còn cãi nhau. Trương Minh buông tay Sanh Tiêu:

“Em mau chạy đi!”

Sanh Tiêu lắc đầu: “Anh đã từng cứu em. Em không thể bỏ anh ở đây được!”

Tiếng thuộc hạ kêu lớn: “Duật thiếu, nhanh lên!”

Lúc bọn họ sắp đến xe, một tên to con chạy theo, trên tay cầm khúc gỗ lớn nhắm vào đầu Sanh Tiêu. Trong thời khắc nguy hiểm đó, Duật Tôn đã thay cô chịu đau.

“Cẩn thận!”

“Bụp”

Khúc gỗ không có nhân tính đánh vào đầu rất nặng. Duật Tôn hoa mắt nhưng vẫn cố dùng sức đá bay tên mập ra. Bọn họ vì thế mà an toàn vào trong xe.

Tài xế rất nhanh đã đạp ga rời khỏi hiện trường hỗn loạn.

Sanh Tiêu ngồi trên xe không ngừng lo lắng cho cánh tay của Trương Minh mà quên mất Duật Tôn ở bên cạnh.

Duật Tôn thấy 2 người họ chướng mắt liền chen vào giữa.

Trương Minh đi đau nên nhắm mắt lại yên tĩnh. Nghe bên cạnh Duật Tôn mắng chửi Sanh Tiêu:

“Chết tiệt! Sanh Tiêu, là tôi cứu cô. Cô còn chưa hỏi tôi có sao không?”

Cô chán ghét đáp lời:

“Anh không chết được đâu!”

Vừa nói xong, Duật Tôn có cảm giác đau ở phía sau đầu truyền đến. Hắn lấy tay chạm vào sau gáy, lòng bàn tay hắn nhuộm đỏ. Cả thân người cao lớn kia bổ nhào về phía Sanh Tiêu.

Cô đẩy hắn ra:

“Này làm gì vậy? Giả vờ?”

Không thấy hắn trả lời, Sanh Tiêu ngẩng lên, cô trông thấy chất lỏng màu đỏ từ đầu hắn không ngừng chảy xuống. Cô la lên:

“Duật Tôn… Anh không sao chứ?”

“Mau đến bệnh viện…”



Lúc đến bệnh viện, Duật Tôn được đưa vào phòng cấp cứu. Còn Trương Minh sau khi chụp x-quang không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ băng bó vết thương. Sanh Tiêu nghe bác sĩ giải thích, chân mày đang cau giãn ra mấy phần.

Cho dù là đến bệnh viện nhưng vẫn có thuộc hạ của Duật Tôn canh chừng. Vì không muốn liên lụy Trương Minh nên Sanh Tiêu đưa ra quyết định:

“Trương Minh, anh về lại Mỹ trước đi.”

Trương Minh lắc đầu:

“Không được… Anh không yên tâm!”

Sanh Tiêu liên tục thúc giục:

“Em sẽ tìm cơ hội đánh lạc hướng thuộc hạ của Duật Tôn. Anh tìm cách về Mỹ trước. Nhờ người quen làm lại hộ chiếu cho em và Duật Bảo. Có cơ hội thích hợp, em sẽ về ngay.”

Cô biết Duật Tôn là người thế nào. Chỉ sợ sau khi tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Trương Minh lại phát điên. Đến lúc đó muốn chạy cũng không được.

“Nhưng…”

“Hắn là ba ruột của Duật Bảo. Sẽ không làm hại em và Bảo Bảo. Anh đi nhanh lên!”

“Sanh Tiêu, có phải em còn yêu hắn?”

“…”

Cô im lặng không trả lời.

“Anh ở đây em không yên tâm…”

Dù không muốn nhưng Trương Minh đành nghe theo cô. Vì anh biết nếu không làm vậy, bọn họ không có cách nào thoát khỏi Duật Tôn.

Theo kế hoạch, Sanh Tiêu ra bên ngoài đòi gặp Duật Tôn. Một phen náo loạn khiến cho thuộc hạ của hắn đau đầu mới chịu dẫn cô đi.

Đến phòng bệnh của Duật Tôn, thấy hắn nằm trên giường đầu băng bó. Sanh Tiêu không phải người xấu, hắn vì cô mà bị đánh ra thế này, cô cũng nên chăm sóc hắn.

Đợi hắn tỉnh lại, cô và hắn lại làm kẻ thù.

“Sau này anh có muốn trách tôi cũng không trách được.”

Một tuần hắn hôn mê nằm trên giường bệnh, Sanh Tiêu vừa chăm Duật Bảo vừa phải chăm sóc cho hắn. Điều quan trọng chính là cô luôn nằm trong vùng giám sát. Cô đi đâu sẽ có người theo sát đến đó. Muốn trốn e là phải tìm cơ hội thích hợp hơn.



Hôm nay là cuối tuần, như thường lệ Sanh Tiêu mang theo Duật Bảo vào bệnh viện.

Sanh Tiêu đang lau tay cho hắn, phát hiện ngón tay hắn cử động.

Cô nhanh ra bên ngoài gọi bác sĩ.

Để lại Duật Bảo trong phòng. Bé con hay tin Duật Tôn tỉnh vẫn luôn ngồi cạnh giường. Lúc Duật Tôn mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Duật Bảo.

“Ba Ba tỉnh rồi!”

Hắn muốn ngồi dậy nhưng bị cơn chóng mặt ép nằm lại. Cậu nhóc mặt y hệt hắn, đôi mắt tròn xoe, miệng không ngừng gọi ba.

Hắn có con rồi sao? Khi nào sao hắn không nhớ? Hắn chậm rãi tiếp nhận thông tin.

“Nhóc con là ai?”