Ánh Trăng Rơi

Chương 15: Nguyệt Vãn




"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh, lại đi theo mình suốt, dứt mãi không ra"

Lưu Uyển cau mày nhìn cậu, Hà Kỷ Thu như không nghe thấy, lịch sự kéo ghế cho hai cô gái rồi thật tự nhiên ngồi cạnh Lưu Uyển.

Hứa Di Nguyệt chậm quan sát hai người, tuy cô ấy nói phiền nhưng không hề bài xích sự tiếp xúc của cậu. Hà Kỷ Thu lớn lên không tồi, dáng vẻ trắng trẻo đầy nam tính, rất thu hút đối phương.

Lưu Uyển đưa một hộp quà tặng cô, là chiếc vòng ngọc xanh bích, rất đắt tiền. Hà Kỷ Thu gãi gãi đầu "Thật ngại quá, chị Hứa. Hôm sau em sẽ tặng lại cho chị"

"Cảm ơn cậu, nhưng Lưu Uyển tặng tôi là được rồi. Cậu để tiền vào việc học đi"

"Xì, cậu cứ tặng đi. Di Nguyệt cậu đừng lo, em ấy là nhị thiếu gia Hà Thị, giàu nứt đổ vách tường"

Hà Kỷ Thu xấu hổ cười, cậu vừa được crush khen phải không, ông trời mau đến đây chứng giám nữ thần khen cậu đó

Hai cô gái không biết cậu trai đang nghĩ gì lại vui vẻ đến thế, Hứa Di Nguyệt nháy mắt với Lưu Uyển biểu thị mau làm quen. Cổ Lưu Uyển nâng lên tông hồng nhạt, cô khụ khụ rồi nói ba người mau ăn.

Bữa tối có Hà Kỷ Thu khuấy động nên không khí khá vui vẻ, biết cậu đã đủ 18, Lưu Uyển gợi ý đi tăng hai, cả nhóm liền đồng ý.

Hứa Di Nguyệt không hát, cô ngồi xuống ghế nhìn hai người kia hát hò. Bản thân không đủ sức lực tham gia những trò kích thích như thế.

Rượu qua ba tuần, men say dần ngấm vào đại não. Đã gần 11h, không còn chuyến xe buýt nào, bên kia hai người họ lại say sưa ôm nhau ngủ.

Hà Kỷ Thu trong vô thức vẫn ôm chặt lấy Lưu Uyển bảo vệ trong lồng ngực mình, Hứa Di Nguyệt mỉm cười, cô không đủ tư cách mong cầu một tình yêu như thế.

Cô nhắn tin với mẹ đêm nay sẽ ở nhà Lưu Uyển, Chu Nhân Tĩnh nhanh chóng gửi một emoji vui vẻ *mờ ám*

Mẹ cô lại vậy nữa rồi...

Còn về Hà Kỷ Thu, Hứa Di Nguyệt đập nhẹ người ý kêu tỉnh dậy.

"Gọi người nhà cậu đến đón đi, Hà Kỷ Thu"

Thiếu niên mơ màng gọi cho ai đó báo địa chỉ xong gục mặt vào vai Lưu Uyển ngủ, hai con ma men chết tiệt. Đã tửu lượng kém còn uống nhiều như thế, huyệt thái dương của cô cũng nảy lên mấy cái, bản thân mình cũng vậy.

Hà Thanh Thanh đến đón em mình, cậu nhỏ lại khăng khăng muốn Lưu Uyển về cùng mình mới chịu. Hứa Di Nguyệt cùng Hà Thanh Thanh đỡ cả hai vào xe, mệt mỏi thở dốc

"Hứa tiểu thư cần tôi chở về luôn không?"

"Cô biết tôi?"



Hà Thanh Thanh nhẹ nhàng cười, làn váy bướm tung nhẹ "Giai thoại nổi tiếng ở trường Thành Ảnh năm đó tôi rất rõ, tôi là người phải dọn lại rắc rối mấy người để lại trên mạng đấy"

"Cô là quản trị viên đã xóa bài viết bôi xấu tôi sao?"

Hà Thanh Thanh cười cười không nói gì, cả hai im lặng một lúc. Sức nóng của sự cố năm đó quả nhiên vẫn còn rất ấn tượng.

"Cảm ơn cô đã xóa những bài viết đó, tôi đã từng rất sợ."

"Không cần khách sáo, dù sao cô cũng là bạn của Hoắc Cẩm- vị hôn phu của tôi"

A... Hoắc Cẩm? Hình như người này có chút quen, là bạn của Cảnh Cung Sinh, cũng là bạn của anh ấy

"Hai người sắp kết hôn rồi sao?"

"Tháng sau, tôi đã gửi thiệp mời cho Lộ thiếu, đến lúc đó cô đi cùng anh ấy nhé, dù sao hai người vẫn còn hôn ước, mời một đi hai nhỉ?"

Hà Thanh Thanh thấy cô không có ý định lên xe, liền vỗ vai cô rồi chạy lên xe thương vụ.

Hứa Di Nguyệt quay lại quầy bar, nhờ tiếp tân gọi xe cho mình. Điện thoại cô hết pin, không kịp gọi cuốc xe.

Trong khi chờ đợi, cô vẫn nghĩ đến lời của Hà Thanh Thanh. Hôn ước vẫn chưa bị phá bỏ, vì sao nhỉ, rõ ràng năm đó Lộ Thị là người quay lưng đầu tiên, sau khi đợi vòng vốn của Hứa Thị không thể xoay được nữa mới ra tay mua lại công ty với giá rẻ, trục lợi hoàn toàn những hợp đồng dang dở của nhà cô.

Lộ lão gừng càng già càng cay, một khi ra tay chính là dứt khoát, không dây dưa thêm. Vậy mà vẫn giữ lại hôn ước của cô.

Tiếng xe két qua mặt đường, Hứa Di Nguyệt tưởng xe mình gọi, mệt mỏi vào xe liền thiếp đi, không hề phòng bị.

Dáng vẻ lúc ngủ của cô thật ngoan, hàng mi cong nhẹ rũ xuống, mùi rượu nhè nhẹ vấn vương khắp không gian. Để cô không bị cấn tóc, anh nhẹ nhàng đỡ đầu cô lên đùi mình, tỉ mỉ vuốt tóc cho cô.

Hứa Di Nguyệt say ngủ đi, không hề biết Lộ Nguy đang ân cần quan sát cô. Ánh mắt nhu tình đó của anh làm trợ lý ngồi trên hốt hoảng, sếp tổng lại có dáng vẻ như vậy a.

"Chạy về Nguyệt Vãn"

Nguyệt Vãn là khu nhà cổ độc lập nổi tiếng, Lộ Nguy là người viết ra bản kế hoạch xây dựng, tự mình đặt tên - Nguyệt Vãn.

Anh muốn đem ánh trăng của mình quay lại, vãn hồi giúp cô trở lại làm người bình thường không gánh nặng.

Thời gian để anh nhận ra tình yêu của mình thật lâu, thời điểm mấu chốt cũng không thể bên cạnh cô. Ánh trăng của riêng một mình anh, chỉ có thể là của Lộ Nguy anh

Anh nhấc cả người cô tiến vào nhà, làn gió đêm thổi phồng làn váy. Hôm nay cô rất đẹp, tầng váy lụa bó sát vào người, cánh tay trần trắng bóc vươn lên ôm vào cổ anh.

Hai người dính sát vào nhau, Lộ Nguy có ý cười trong đáy mắt. Anh thả cô lên giường, tay cởi giày cho cô. Sau đó anh tiến vào phòng nhỏ kế bên lấy khăn bông lau mặt cho cô. Nước lạnh thấm lên mặt, Hứa Di Nguyệt um lên một tiếng.



"Ngủ đi, bé ngoan"

Vì cồn rượu vẫn còn, người anh mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô thả lỏng người mặc kệ đang ở đâu say ngủ ngay lập tức.

Đến khi trời sáng sớm, quá độ lúc mặt trên lên hai tiếng thì cô mới nhức đầu tỉnh dậy.

Đầu tiên cô kiểm tra bộ đồ vẫn còn nguyên vẹn, phóng tầm mắt quan sát căn phòng. Căn phòng mang cảm giác thơ mộng, chiếc giường làm từ gỗ đen quý hiếm, hai bên rèm cửa được cô vén ra. Bên ngoài sân trồng hai cây hoa dành dành, hoa chưa kịp nở nhưng đã e ấp bung ra. Mùi hương vẫn chưa chín tới

Một thân ảnh đen đang ngồi trước hiên xử lí tài liệu, cảm giác như gia đình ập tới. Lộ Nguy vẫn chưa nhận ra có người đã tỉnh, anh đang sắp xếp công việc cho cấp dưới, phân phó hết mọi thứ.

Lúc này cô đã bước ra ngoài, hơi lạnh buổi sớm chưa tan, ánh mặt trời dịu dàng chiếu thẳng vào mắt.

"Sao tôi lại ở đây?"

Thấy có tiếng động Lộ Nguy cất tệp tài liệu, chậm rãi đứng dậy bước về phía cô.

"Hứa tiểu thư say đến nỗi không nhớ mình vào lộn xe ai à? Hay là cô cố tình"

"Nếu là vậy thì tôi xin lỗi, không phiền anh nữa, tôi đi "

"Gượm đã, cô ở nhà tôi cả một đêm chiếm tiện nghi của tôi còn đòi bỏ đi"

"Vậy anh muốn gì?"

Lộ Nguy dắt tay cô kéo vào phòng bếp, chỉ vào đĩa cháo ấm nóng trên bàn

"Ăn đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện"

Cô vùng tay anh ra, thấp giọng trả lời " Tôi và anh không còn chuyện gì để nói, níu kéo nhau để làm gì"

Anh nhìn cô cứng rắn đứng đó "Hứa Di Nguyệt, một là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ bức chết cô trong phòng. Khu này không có người sinh sống. Cô có kêu cứu cũng vô ích "

"Anh uy hiếp tôi? Hãy nhớ những gì tám năm trước lúc anh đè tôi lên giường anh đã nói tôi như thế nào? Lúc làm chuyện đó anh vẫn lẩm bẩm nói ghê tởm sao, đừng quên nhanh như thế chứ?"

"Kháng cự vô hiệu, nhanh chóng ăn đi"

Cãi nhau cũng không xong, bụng cô lại đang rất đói. Khốn khiếp, sau này không được uống rượu kẻo rước hoạ vào thân.

Hứa Di Nguyệt cũng không sợ xấu hổ, múc từng muỗng lớn cho vào miệng. Ăn hết tô cháo, cả người no căng. Cô dời mắt ra ghế nhìn anh đang đợi mình ăn. Trái tim điên cuồng đẩy cô tới gần anh thêm một lần nữa.