Ánh Trăng Rơi

Chương 9: Vết thương




Tiếng tít tít vẫn chưa ngừng lại, các y bác sĩ hỗ trợ cũng cầm máu không kịp, vết thương trên rách hơn bốn phân, đường máu đậm in hằn sau gáy, cô thiếu nữ nhỏ nhắn nằm yên như một cái xác vô hồn.

Trải qua hơn ba tiếng cấp cứu, Hứa Di Nguyệt đã trải qua cơn nguy kịch, y tá nhanh chóng bước ra thông báo.

"Người nhà của Hứa Di Nguyệt"

Lộ Nguy vừa liên hệ với cảnh sát bắt tên tài xế chạy trốn nghe thấy tên cô liền thắng gấp lại chạy về phía phòng.

"Hiện tại cô Hứa đã qua cơn nguy hiểm, cần phải theo dõi vào đêm nay. Với lại trên người cô bé có rất nhiều vết sẹo cũ khắp lưng, theo phán đoán đều là do móng tay cào vào. Gia đình có biết chuyện này không?"

Hứa Di Nguyệt bị đánh sao, một gia đình danh giá như họ lại dùng gia pháp để đánh con mình. Lộ Nguy lắc đầu nói mình không biết, y tá cũng thông cảm.

Chập tối mới thấy Hứa Thi Tuấn cùng Chu Trân Tinh đi tới, họ không có vẻ mặt gấp gáp hay nhọc nhằn gì làm anh xác định chính họ đang cố gắng bao che việc Hứa Di Nguyệt bị ngược đãi.

"Lộ Nguy sao? Cảm ơn cháu đã chăm sóc con bé, dạo này ông cụ khỏe chứ?"

"Ông cụ thì không sao còn con gái ruột của hai bác mém lên đường rồi đấy"

Hừ, con ruột thì không quan tâm, lại chỉ để ý tới nhà anh. Vì không khí quá cứng ngắc nên anh đi lên sân thượng hóng gió.

Đúng lúc ở đây yên tĩnh nên anh gọi cho Chu Nhân Tĩnh vừa xuống máy bay.

"Bé Nguyệt bị sao hả con? Đợi dì một lát, dì đến nhanh thôi"

Anh lấy điếu thuốc trong túi chỉ ngậm trong miệng "Không ạ, cô ấy ổn hơn rồi. Chỉ là vừa nãy y tá bảo cô ấy hay bị đánh, dì biết không?"

Chu Nhân Tĩnh bắt một chiếc taxi vội ngồi vào, hơi thở chậm lại trả lời anh "Là chị gái Hứa Gia Tiên của bé Nguyệt, con bé đó có bệnh, mỗi lần phát cơn đều hành hạ bé Nguyệt của chúng ta. Dì từng ngăn cản nhưng anh chị dì đều mặc kệ không quản, cho nên khi việc xảy ra nặng quá, dì mới chuyển bé Nguyệt ra căn hộ."



Khuôn mặt của bà đã sớm không còn nhẵn mịn, vì chuyện nhà lại càng thêm mệt mỏi. Chỉ một mình bà thương Hứa Di Nguyệt cũng không đủ, bà rất thích đứa cháu rể này. Anh cho bà cảm giác tin cậy vô cùng

"Lộ Nguy, thật ra con bé không lạnh lùng như vẻ ngoài của nó đâu. Chỉ từ sau khi anh cả con bé mất, con bé cũng không thể hiện cảm xúc ra ngoài"

"Anh cả? Cháu tưởng nhà họ chỉ độc hai cô con gái?"

Chuyện xưa cũng không tiện kể chi tiết, bà chỉ ngập ngừng nói là anh họ rồi cúp máy.

Trời nổi từng cơn gió lạnh, tuyết thưa thớt lả tả bay xuống. Điếu thuốc cũng cứng lại, anh lấy bật lửa châm mãi nhưng không cháy. Cơn bực bội không tên đang thiêu đốt lòng ngực của anh.

Nào ai biết khi thấy cô bị tông nằm trọn trong vũng máu, anh đã sợ hãi như thế nào. Anh không yêu Hứa Di Nguyệt, đó là sự thật mà anh tin chắc. Nhưng anh chỉ muốn giữ cô làm vật nhỏ bên mình, điều đó khó đến vậy sao.

Tên hung thủ không phải cố ý mà là đâm cô có chủ đích, cảnh sát lấy được lời khai nên gọi cho Lộ Nguy "Đã khai rồi nhóc, là một cô gái, cô ta dùng thân thể để trao đổi. Dùng thủ đoạn lừa tình gã này, bắt hắn phải tông cô bé ấy thì mới được phần thưởng. Tên này có hội chứng phản xã hội, có lẽ cô gái kia đã ủ ấp hứa cho hắn một thứ gì đó nên hắn đã đồng ý"

Tối muộn, trời khô hanh rét lạnh. Hứa Thi Tuấn và vợ ông đã bỏ đi từ sớm, anh đứng trước giường bệnh. Tay vuốt nhẹ vành tóc cô, cả người cô ốm nhắt, gầy gò như vậy mà phải chịu từng ấy lần đau đớn.

Anh gọi dì Tĩnh thì thấy bà đã đứng trước cửa phòng nhìn anh, bà gật đầu, vẻ phong trần đã bị cảm xúc đau buồn ém đi.

Hoắc Cẩm bên quán đã tra ra thông tin nơi ở của gã tài xế, hai ngày trước camera ghi lại đúng là có một cô gái đến chỗ hắn, tận rạng sáng mới rời đi.

Đoạn video được trích xuất được gởi sang, trên cổ cô ta có một sợi dây chuyền được vòng lại với mắt xích kì lạ. Nhưng anh biết rõ, những mắt xích ấy là chữ Nguy, chủ nhân của sợi dây chuyền chỉ có thể là Tô Di.

Cô ta từng tặng anh một sợi dây chuyền chữ Di, vào ngày nhập học năn nỉ anh phải đeo nó, anh chỉ thấy phiền nên đồng ý qua loa.

___________________

Trong tâm trí Hứa Di Nguyệt chỉ còn lại một vũng máu, xung quanh là tuyết trắng đọng lại. Bóng lưng thiếu niên gầy còm đang đứng kế cô là Cảnh Cung Sinh, thiếu niên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, an ủi và xoa đầu cô nói anh còn sống.



"Di Nguyệt, anh ở đây. Em đừng khóc"

Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng kì lạ thật, trong giấc mơ luôn có một người khác, người đó dùng phương thức đau đớn nhất kéo cô tỉnh dậy. Bàn tay Cảnh Cung Sinh trở nên tan biến, thiếu niên ấy từng là người thương cô nhất giờ lại một lần nữa biến mất. Hứa Di Nguyệt cô không chịu nổi, cô không muốn thấy anh biến mất. Trên môi truyền lại cảm giác tê ngứa, vì khó thở nên cô theo bản năng đẩy thân ảnh đang đè trên người mình.

Lộ Nguy nhìn cô cứ nằm đó khóc khiến lòng anh vô cùng khó chịu, môi cô cứ hé mở gọi tên người khác, chính bản thân anh cũng không ngờ mình lại đang bắt nạt một người bệnh như thế này.

"Hứa Di Nguyệt, cô ngủ hai ngày rồi đó. Ngoan, tỉnh dậy nào"

Hai ngày này anh cùng dì Tĩnh thay phiên nhau chăm sóc cô, anh thuần thục nâng đầu cô dậy lau chùi sạch sẽ. Bàn tay đầy lực mạnh mẽ ôm cô gái nhỏ bé vào lòng. Nước ấm thấm vào da mặt, Hứa Di Nguyệt tỉnh dậy khỏi cơn mơ, mùi gỗ trầm nhàn nhạt, lồng ngực ấm nóng của anh làm cô rất dễ chịu.

"Lộ Nguy?"

Vì lâu ngày tỉnh dậy, giọng cô trầm khàn, anh mớm cho cô miếng nước rồi nhấn nút gọi bác sĩ.

Tình trạng đã ổn định, nằm viện quan sát thêm hai tuần là khỏe. Là vị lần trước khám vết thương cho cô, ông thắc mắc "Bé con, hai tuần trước mới vừa gặp nhau, bây giờ lại không cẩn thận gì cả"

Cô ngượng ngùng cười, lại mệt mỏi thiếp đi trong ngực anh. Anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống gối, từng cử chỉ vô cùng dịu dàng, không kể đến gương mặt đầy sức hút, các y tá mấy ngày nay luôn tranh nhau vào phòng bệnh chỉ để nhìn anh một lần.

Việc học trên trường bị hoãn lại, vì cấp trên muốn mượn trường làm cuộc thi công chức nên học sinh được đặc cách nghỉ thêm ba ngày, vừa hay tiện cho anh chăm sóc cô nhóc kia.

Tô Di từ hôm trước đã bị gọi lên sở cảnh sát, cô không sợ hãi. Chỉ nói tôi không làm, yêu cầu giữ im lặng.

Nữ cảnh sát đã gặp rất nhiều trường hợp như này, răn dạy "Em chỉ là một học sinh cấp ba, việc em qua đêm tại nhà của một gã đàn ông trung niên đủ phá hoại một đời sau này của em rồi, nếu em không khai, chúng tôi sẽ gửi lên phía nhà trường yêu cầu làm rõ. Trường Thành Ảnh coi trọng nhất chính là thể diện, đừng trách chúng tôi nhẫn tâm với một cô gái như em."

Chiếc váy dài tới gót chân đã sờn vì cũ, từng đốm lông vải xù cọ vào da khiến cô chán ghét, nhớ lại những người học ở Thành Ảnh ai cũng áo váy lượt là, nước hoa đều là thứ đắt tiền. Nhìn lại bản thân, Tô Di như bị lọt thỏm giữa đàn hạc, nếu không nhờ dựa vào thủ đoạn, cô đến bao giờ mới đủ sức bước vào đây mà học. Học bổng thì đáng bao nhiêu, chỉ cần một cuốc gọi của nhà họ Lộ đã để cô danh chính ngôn thuận vào trường.

Cô yêu Lộ Nguy, nhưng cô càng yêu tiền bạc của anh hơn. Tô Di nhắm mắt thật lâu, cuối cùng chịu nói lời khai.