Sau khi tan học, cô giáo để bảng điểm trong lớp, mọi người túm tụm trong nháy mắt, Vương Đông Kỳ xông lên đầu tiên, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, giành được bảng điểm trước tiên, cậu ta đọc kỹ rồi cảm thán, “Vãi…”
Những người khác nghe thấy câu này, càng tranh nhau dữ dội hơn, Vương Đông Kỳ vội vàng trả về chỗ cũ, ra ngoài ngồi đối diện Doãn Thường Lăng, gọi cả Giả Dị Gia, “Biết xếp hạng khối của Giả Dị Gia không?”
“Tôi không muốn biết…” Giả Dị Gia ủ dột ra mặt.
Vương Đông Kỳ xoa đầu cậu ta, tiện tay xoa cả má cậu ta, “Tin anh đây không?”
Doãn Thường Lăng cảm thấy mắt mình sắp mù rồi, họ nghĩ mình còn chưa đủ gei sao?
“Không tin.” Giả Dị Gia đáp chân thành.
“Cậu xếp hạng 186 trong khối, tiến bộ 200 hạng so với lần trước.”
“**! Thật à!!!” Giả Dị Gia lập tức hưng phấn, “Cả khối có 700 người đấy! Trời ơi, thế thì tôi có hy vọng lên đại học rồi?!”
Ngôi trường này không có ai học dốt, phần lớn điểm của mọi người không lệch nhiều, quan trọng là thứ hạng.
“Đúng thế! Còn nữa, Thường Lăng, cậu biết cậu hạng mấy không?”
“Top 5?” Doãn Thường Lăng đoán.
“Cậu hạng 3 khối đấy!! Trời ơi! Lần kiểm tra trước, điểm của Giả Dị Gia chính là điểm của cậu, nói cho bọn tôi đi, có phải cậu lén học gia sư không??” Vương Đông Kỳ làm biểu cảm khai thật đi.
Doãn Thường Lăng thành thật gật đầu, “Ừm… tự ôn có tính không?”
“Cậu ôn tập bao lâu, bắt đầu ôn từ bao giờ?”
“Ngay sau khi cô bảo sắp kiểm tra, buổi tối tớ ôn tập hơn ba tiếng đồng hồ.”
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.” Chuyện sau đó nhiều quá, lòng rối như tơ vò, không dành thêm thời gian ôn tập nữa.
Lúc này Vương Đông Kỳ thật lòng cảm nhận được thứ gọi là thiên phú lơ lửng trước mặt mình, “Đáng ghét quá…”